Edit: Qing Yun
Hơn nửa đêm, trong núi có mưa.
Sáng sớm.
Khi Đinh Cửu Cửu tỉnh lại, lọt vào tầm mắt là rừng cây được mưa gột rửa xanh biếc, trời cao trong xanh không một gợn mây.
Gần khu nhà nghỉ có dân cư sinh sống. Ba bà lão mặc đồ của dân tộc ngồi trong lều làm đồ thủ công, tóc bạc như phản quang dưới ánh mặt trời. Cách bọn họ không xa là một con chó vàng nằm ườn ra nền xi măng, buồn bã ỉu xìu gục đầu.
Nhìn cảnh trước mặt, Đinh Cửu Cửu không nhịn được cười khẽ, cô xoa đôi mắt, quay đầu nhìn lại trong xe.
Ngay sau đó ngẩn ra.
"... Anh tỉnh từ khi nào?"
"Chưa lâu."
Hàn Thời cười không chút để ý rồi dịch chuyển tầm mắt khỏi người cô.
Bảo vệ ngồi ở ghế lái nghe được tiếng nói chuyện thì liếc nhìn Hàn Thời qua gương chiếu hậu với tâm trạng phức tạp.
Rõ ràng là nhìn lâu đến mức sau lưng anh ta cũng nổi lên một tầng lông, sao có thể mở miệng nói chưa lâu được...
Đinh Cửu Cửu không hoài nghi. Cô cũng không cảm thấy đối phương cần nói dối chuyện này.
"Đúng rồi, người cầm chìa khóa có đến đây không?... Tôi muốn đi toilet, như thế này không thuận tiện cho lắm." Đinh Cửu Cửu rướn người về phía trước hỏi bảo vệ.
Bảo vệ chần chờ vài giây, "Tối qua chỉ có chúng ta dừng ở khu nghỉ dưỡng này thôi."
Đinh Cửu Cửu than khổ trong lòng, chỉ có thể nhăn mi ngồi trở lại.
Chàng trai bên cạnh rũ tay nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay thon dài đặt trên đầu gối. Nghe được đoạn đối thoại của hai người, anh quay đầu liếc nhìn bảo vệ.
Bảo vệ trốn tránh tầm mắt của anh.
Hàn Thời cười khẽ, tiếng cười kia quá ngắn, mang theo chút tự trào---
"Chìa khóa, lấy ra."
"..."
Đinh Cửu Cửu nhấc mắt, kỳ quái liếc nhìn Hàn Thời, "Không phải chìa khóa ở trên tay người hôm qua sao?
"Trên người anh ta hẳn là có chìa khóa dự phòng để phòng ngừa trường hợp ngoài ý muốn." Hàn Thời nói.
Đinh Cửu Cửu ngẩn ngơ, vội vàng quay lại nhìn người bảo vệ kia.
Bảo vệ không chịu được ánh mắt của Hàn Thời, rơi vào đường cùng, chỉ có thể lấy chìa khóa ra mở còng tay cho hai người.
Mà thẳng đến khi còng tay được mở ra, Đinh Cửu Cửu mới lấy lại tinh thần, cô nhìn người đang xoa tay bên cạnh---
"Anh biết từ khi nào?"
Hàn Thời nghĩ nghĩ, "Ngày hôm qua lúc anh ta nói cho cô anh ta không cầm chìa khóa?"
Đinh Cửu Cửu: "............."
"Vậy sao lúc trước anh không nói..."
"Cô thật cảm thấy ngày hôm qua tôi khóa sai người?"
Đinh Cửu Cửu: ".........."
Cô không nói chuyện, yên lặng mở cửa đi ra ngoài.
.....
Ra khỏi toilet, Đinh Cửu Cửu nhìn trong xe không thấy Hàn Thời, cô bèn hỏi bảo vệ, "Anh ấy đâu rồi?"
Bảo vệ khẩn trương nhìn chằm chằm cửa hàng tiện lợi cách đấy không xa, đôi mắt cũng không dám chớp.
Nhìn thấy cửa hàng tiện lợi, Đinh Cửu Cửu mới cảm thấy bụng mình kêu lên.
--
Bởi vì phản ứng cao nguyên, cả ngày hôm nay cô chưa ăn gì cả.
Đinh Cửu Cửu lấy di động ra, xác định nơi này có tín hiệu, sau đó nói với bảo vệ, "Tôi đi mua bữa sáng." Nói xong, cô cũng đi đến cửa hàng tiện lợi.
Có lẽ vì ở trong vùng núi, cửa hàng tiện lợi không thật sự tiện lợi---- kệ xếp đồ cũng không có, đồ trong cửa hàng đều xếp dựa vào tường.
Không có gì che đậy, vừa bước vào cửa hàng, Đinh Cửu Cửu liền nhìn thấy Hàn Thời đứng đó.
Anh mặc quần cao bồi, áo màu đen, đứng đối diện dãy đồ, hơi cúi người, dường như đang nghiên cứu đống mì ăn liền... Màu sắc đa dạng rực rỡ.
Mọi thứ đều rất bình thường, ngoài việc...
Hai cô gái xa lạ một trái một phải đứng bên cạnh Hàn Thời, nhìn quần áo thì có lẽ là du khách ở nơi khác tới.
Trong đó có một người sơn móng tay đậm màu, ngay vài giây sau khi Đinh Cửu Cửu đi vào cửa hàng, người đó giơ tay chạm vào tay Hàn Thời.
Hình như còn...
Sờ soạng vài giây?
Tức khắc, biểu cảm trên khuôn mặt Đinh Cửu Cửu trở nên vi diệu.
Bên kia cũng vang lên tiếng nói----
"Trai đẹp, anh đi chơi một mình sao?" Cô gái bên kia mềm giọng nói.
"Ai, anh trai, chỗ này của anh bị bẩn rồi, tôi lau giúp anh nha."
Nói chuyện, cô gái bên phải vỗ lên tay Hàn Thời.
Đinh Cửu Cửu lấy làm kỳ lạ.
--
Có một số người đúng là tự mang năng lực khiến bất cứ trường hợp nào đều có thể biến thành hộp đêm.
Trong lòng cảm khái như vậy, Đinh Cửu Cửu cũng đã tiến lên phía trước, đi đến phía sau cô