Edit: Qing Yun
Lăn lộn một buổi sáng, cuối cùng Đinh Cửu Cửu và Hàn Thời cũng đến thôn bằng xe cứu viện.
Vừa xuống xe, cô liền nhìn thấy Lư Bình Hạo và các sinh viên khác "xếp hàng hoan nghênh."
"Cửu Cửu! Bạn không sao chứ??"
Kiều Loạn chạy lên đầu tiên, giữ chặt tay Đinh Cửu Cửu xoay vài vòng, sau khi xác định cô không sao cả mới nhẹ nhàng thở ra.
"Làm mình sợ muốn chết... Rốt cuộc là bạn xui xẻo thế nào mới có thể gặp ngay lúc núi bị sạt lở vậy?"
Đinh Cửu Cửu dở khóc dở cười đứng yên cho Kiều Loan nhìn, "Mình không sao hết, ngoài việc chạy mệt ra thì đều ổn ả."
Lúc này Lư Bình Hạo cũng chạy đến bên hai người, thấy Đinh Cửu Cửu không việc gì, ấn đường luôn nhăn chặt mới dãn ra---
"Thật không bị thương?"
"Vâng, không bị thương. Khiến thầy Lư lo lắng, trở về em nhất định tự giác viết bản tường trình."
"......"
Lư Bình Hạo vui vẻ liếc nhìn cô.
--
Xảy ra sự cố lớn như vậy, anh làm thầy giáo hướng dẫn cũng sứt đầu mẻ trán, dù sinh viên không xảy ra việc gì thì báo cáo tường tình cũng không thể thiếu; khó được sinh viên lại không sợ hãi, còn có thể nghĩ đến chuyện này.
Lư Bình Hạo lại nhăn mi, nhìn về phía sau Đinh Cửu Cửu, "Sinh viên đi cùng em đâu, cậu ấy thế nào?"
Trên thực tế, không cần Đinh Cửu Cửu trả lời thì anh cũng đã thấy được---
Sau khi Đinh Cửu Cửu xuống xe, Tống Soái đang đứng chờ cùng mọi người cũng bước nhanh tới. Tống Soái ngó đầu nhìn người trong xe, biểu cảm lo lắng trên mặt rốt cuộc thả lỏng, anh duỗi tay đặt trên mui xe, thở dài.
"Tiểu Hàn tổng, ngài vừa "xuất cung" một chuyến, thật đúng là việc lớn việc nhỏ chồng chất, thiếu chút nữa tôi cho rằng mình phải tự sát trước mặt em gái Như Vũ để tạ tội."
"..."
Chân dài duỗi ra ngoài cửa xe, thân ảnh thon dài khom lưng bước ra.
Ánh mắt Hàn Thời đảo qua cô gái nào đó, ngay sau đó lại dừng trên người Tống Soái, anh cười nhạo, âm điệu chây lười.
"Tự mình kết thúc cuộc đời cũng tốt, đỡ phải tai họa con gái nhà người ta."
Tống Soái bị anh làm nghẹn, mặt đều đỏ lên, "Không phải chứ Tiểu Hàn tổng, chúng ta phải nói đạo lý, trình độ tai họa con gái nhà người ta của tôi có thể sánh với cậu sao?"
"...Tôi?" Anh cười như có như không, ý vị không rõ, "Tôi không có trình độ gì cả. Tôi muốn lấy thân báo đáp mà có người chê tôi lấy oán trả ơn kìa."
Tống Soái: "....Hả????"
Phía trước cách đó không xa, Đinh Cửu Cửu đang đưa lưng về phía này bỗng nhiên cứng đờ người, sau đó liền duỗi tay kéo Kiều Loan còn đang nói cái gì, "Ba lô của mình đang ở chỗ bạn đúng không? Dẫn mình đến đó lấy đồ đi."
Vừa dứt lời, bóng dáng cô đã biến mất khỏi tầm mắt.
...Chạy trốn thật nhanh.
Con người Hàn Thời xẹt qua cảm xúc tối tăm.
"Tiểu Hàn tổng lại nhìn đi đâu vậy? Sao vừa xuống xe đã thất thần... Cậu đừng nói là cậu bị đá đập vào đầu, bây giờ đầu bị nội thương đấy nhá???"
"..." Hàn Thời thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tống Soái, hiếm khi không so đo với anh ta, "Việc lần này không bị lộ ra chứ?"
"Cậu đã dặn trước sao tôi dám truyền ra ngoài?" Tống Soái nói: "Kể cả em gái Như Vũ vẫn luôn quấn lấy tôi hỏi chuyện tôi cũng chưa nói cái gì, bằng không hiện tại sao có thể chỉ mình tôi ở đây chờ cậu?"
Có được đáp án, Hàn Thời tùy ý "ừ" một tiếng.
Tống Soái gãi gãi đầu, "Nhưng tôi không rõ, cậu gặp chuyện núi lở này không cố tình tuyên dương khen thưởng đã không tồi, làm gì mà phải gạt người? Phàm là ai có thể truyền đến tai ông già nhà cậu thì khẳng định họ không để cậu ở lại đây nữa."
Nói đến kích động, Tống Soái cảm khái:
"Hàn gia chỉ có người con trai độc nhất là cậu, nếu cậu bị trầy da một chút cũng đủ liên lụy làm tôi bị lột một lớp da rồi! Này cũng quá---"
Nói đến một nửa, Tống Soái đột nhiên nhận ra.
....Anh vừa kích động liền quên, chuyện này không thể nói với Hàn Thời.
Tống Soái cảm thấy da gà sau lưng nổi cả lên, im lặng cẩn thận nhìn Hàn Thời.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, trên gương mặt anh tuấn kia không có chút nào là tức giận cả.
--
Nói cách khác, tâm tình Tiểu Hàn tổng hôm nay thế mà tốt lạ thường??
Đều gặp phải núi lở còn tâm tình tốt lạ thường, đừng nói là đầu óc bị thương thật...
Mà Hàn Thời lại như không nghe thấy câu nói cuối cùng của Tống Soái, chỉ hơi cong môi.
"Cho nên càng không thể để bọn họ biết."
"....Hả?" Tống Soái chột dạ chuyển tầm mắt, vui đùa nói: "Cậu đừng có nói với tôi là cậu đã trải qua lễ rửa tội của đất đá, nung đúc thể xác và tình cảm tinh thần, quyết định ở lại phụng hiến núi non nhé."
Hàn Thời gật đầu không tỏ ý kiến.
"Cái lý do này nghe không tồi. Nếu lúc sau bại lộ thì cậu cứ giải thích như vậy."
Nói xong, anh cắm một tay vào túi quần, tay khác xoa cổ, khôi phục lại giọng điệu lười nhác quen thuộc---
"Hai ngày nay gần như không chợp mắt, đừng cho người đến quấy rầy tôi. Bằng không.... Lúc tôi ném người xuống khe suối sẽ không quan tâm bố mẹ họ làm gì đâu."
"....Được, Hàn gia ngài nghỉ ngơi đi."
Nửa vui đùa nửa chế nhạo, Tống Soái thật sự không nói gì nữa.
Thấy người đã đi xa, Tống Soái mới quay người đập nhẹ vào miệng mình oán trách, "Cái miệng này, nói cái gì mà con trai độc nhất, tìm chết sao..."
"..."
Bên kia, Đinh Cửu Cửu lôi kéo Kiều Loan chạy như chạy nạn, chạy xa một đoạn cô mới nhận ra.
"Chúng ta không phải ở trong nhà dân à? Đây là..."
Trước mắt là một dãy nhà tứ hợp viện, lúc này Đinh Cửu Cửu và Kiều Loan đang đứng giữa đại viện. Tuy không được trang hoàng như thành phố nhưng