Edit: Qing Yun
Đinh Cửu Cửu vẫn luôn cho rằng chính mình tuyệt không thuộc về đội ngũ thanh khống.
Nhưng mà thẳng đến giờ khắc này, khi giọng nói trầm nhẹ kia rung bên mang tai đạp vào trái tim, cô mới không thể không thừa nhận —— có một loại giọng nói, dù bạn có phải thanh khống hay không —— bất luận là bạn có sắc hay không sắc, chỉ cần nghe thấy nó, cơ thể bạn đều dễ dàng tê dại, hai chân như nhũn ra.
Thanh âm kia là tình dục trần trụi thuần túy, không có gì che lấp, không có gì cố sức. Như là người nọ chỉ dùng một tiếng thở dốc đã phô ra trước mặt cô toàn bộ thế giới dục vọng của anh.
Anh không hề giữ lại.
Mà cô tránh cũng không thể tránh.
"......"
Đinh Cửu Cửu bị tiếng tim đập gia tốc của chính mình gọi hoàn hồn, không biết từ khi nào, gương mặt đã nóng đến mức có thể rán trứng.
Cơ thể cô lùi về phía sau, hoàn toàn áp sát vào tường, cô thẹn thùng quay mặt đi.
Đa số thời điểm, cô đều am hiểu ứng biến xử sự, nhưng lần này lại ngoại lệ: Suốt hai mươi năm cuộc đời, chưa từng có ai dạy cô —— dưới tình huống như vậy, có thể phản ứng như thế nào.
Mà giữa lúc yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở ái muộn hòa vào nhau, tiếng tút tút đột ngột vang lên do Lâm Yến Thanh tức giận tắt máy, cũng đồng thời phá vỡ không gian yên tĩnh này.
Bực bội cùng xúc động rút đi, lý trí quay về, ngón tay đang nắm chặt điện thoại của chàng trai cứng lại.
Giây lát sau, Hàn Thời rũ mắt nhìn cô gái bị mình ép sát vào góc tường kia.
Hình như anh chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt yên tĩnh và ngoan ngoãn của cô như bây giờ.
——
Từ trên nhìn xuống, gương mặt cô ửng đỏ, nhưng đôi môi lại cắn chặt đến trắng bệch.
...... Giống như, dọa cô sợ rồi.
Rõ ràng là nghĩ từ từ tới, nhưng mỗi lần vừa nhìn thấy cô lại luôn không khắc chế được cảm xúc của chính mình.
Ngụy trang và nhẫn nại luyện nhiều năm như vậy, cuối cùng lại chỉ vì được đôi mắt hạnh kia nhìn đến liền quân lính tan rã.
Hàn Thời khẽ nhếch môi, đáy mắt hiện lên chút tự diễu ——
"Bọn họ nói, em đều tin tưởng, phải không?"
Cô trầm mặc giây lát, mới chậm rãi ngước mắt trả lời, "...... Nếu không tin lời bọn họ nói cùng những gì tôi nhìn thấy, vậy tôi phải tin cái gì?"
"...... Cũng đúng. Cả chính tôi cũng sắp tin rồi."
Nam sinh rũ mắt, cười nhạt một tiếng. Anh quay người được một nửa thì không khỏi dừng lại.
Tầm mắt liếc qua môi dưới bị cắn in dấu răng của cô
Hàn Thời hơi dừng tay, cuối cùng vẫn không áp xuống xúc động muốn xoa tóc cô.
"Vừa nãy............ Xin lỗi, lãnh đạo nhỏ."
Giọng nói của anh khàn khàn, màu mắt tối đen thâm trầm.
Nhưng sau khi nói xong một câu như vậy, Hàn Thời liền cứng rắn xoay người rời đi.
Phía sau anh, cô gái bị ép vào góc tường thoáng buông lỏng, ánh mắt phức tạp đuổi theo bóng dáng cao dài đang rời đi xa.
Ngừng hai giây, cô mới không được tự nhiên mà sờ mái tóc vừa bị người nọ chạm qua.
......
Tổ bốn đa phần là nam sinh, những người được phân đi dọn dẹp cùng tổ Đinh Cửu Cửu đều là nam sinh.
Không biết có phải đã được Tống Soái dặn dò rồi hay không, những người này đều tương đối nghe lời, chưa nói đến chất lượng ra sao, ít nhất bọn họ đều quy quỷ làm xong nhiệm vụ.
Nhưng mà tiến độ vẫn chậm hơn không ít so với tổ của Kiều Loan và Viên Họa.
Tới gần giữa trưa, sinh viên bận cả buổi sánh cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, Kiều Loan kéo Viên Họa đi tìm Đinh Cửu Cửu.
"Phải về nhà số bốn ăn sao?" Kiều Loan nhíu mày, nâng tay quạt quạt gió, "Trời nắng như vậy, cảm giác chỉ có điều hòa ở nhà số bốn mới có thể cứu mình thôi."
Viên Họa: "Thầy Lư không cho tùy ý hành động, nếu muốn về nhà số bốn nhất định phải xếp hàng."
Đinh Cửu Cửu nhìn căn phòng đã được dọn dẹp gần một nửa ở phía sau, hỏi hai người: "Bên hai bạn sao rồi?"
"Có lẽ dọn thêm 20 phút nữa là xong, nhiều nhất cũng chỉ 30 phút thôi."
"Đúng vậy, nhưng mà mọi người đều đói bụng, thật không thể để bọn họ mang bụng rỗng tiếp tục dọn thêm nửa giờ được."
"......" Đinh Cửu Cửu nghĩ nghĩ, "Nhà số bốn cách nơi này khá xa, tập hợp lại thì còn mất nhiều thời gian nữa, hôm nay cứ ở lại đây đi. Mỗi tổ chọn ra một người, để họ lấy xe đi nhanh về mua đồ ăn rồi mang về đây, ăn xong lại dọn tiếp."
Viên Họa và Kiều Loan cân nhắc một lát, Kiều Loan gật đầu đồng ý: "Có thể, cứ làm như vậy đi."
Viên Họa nhíu mày: "Vấn đề là ai sẽ quay lại, trời nắng như vậy, chỉ sợ mọi người đều không muốn đi."
Đinh Cửu Cửu nhìn phía sau, tổ của cô đều là nữ, bây giờ ai cũng mệt không muốn động.
"Tổ mình đi, tổ hai bạn làm xong là đến chiều có thể được nghỉ rồi."
"Để mình đi cùng bạn." Kiều Loan xua xua tay.
"Đừng," Đinh Cửu Cửu cười, "Hai người các bạn đều không được, tổ hai bạn đều cần có người trông coi, sao có thể sang đây, lỡ như xảy ra chuyển gì thì làm sao?"
"Thôi được." Kiều Loan liếc nhìn xung quanh một vòng, "Chỉ là sao không thấy Tống Soái đâu cả?"
"Phòng học đầu tiên của tổ bốn sắp dọn xong rồi, tiến độ cũng gần đuổi kịp chúng ta."
"Hiệu suất kia của tổ bọn họ, có thể dự đoán..... Điểu mình thật sự tò mò là, Tống Soái không thấy còn chưa nói, ngay cả tổ phó Hàn cũng không thấy, này không khoa học nha —— mình còn tưởng trong vòng trăm mét quanh người Đinh Cửu Cửu nhất định có thể nhìn thấy anh ta cơ?"
Kiều Loan cười xấu xa dùng bả vai đâm đâm Đinh Cửu Cửu.
Bất thình lình nhớ lại giọng nói trầm thấp bên tai khiến người hô hấp khó khăn, mặt Đinh Cửu Cửu nóng lên, chuyển ánh mắt làm bộ không nghe thấy:
"...... Bạn gọi điện cho tổ trưởng Tống, bảo anh ta kêu một người ra đây đi lấy cơm với mình."
Kiều Loan gật gật đầu lấy di động, cũng nhắc nhở Viên Họa bên cạnh, Viên Họa nhìn phía Đinh Cửu Cửu, "Cửu Cửu, có phải bạn vẫn đang cầm di động của mình—"
Lời còn chưa dứt, Kiều Loan lại đột nhiên bật cười ——
"Mình đã nói mà, trong vòng bán kính trăm mét quanh Cửu Cửu, kiểu gì cũng thấy Hàn Thời."
"......"
Trong lòng Đinh Cửu Cửu trong hơi lộp bộp, nhìn theo ánh mắt trêu ghẹo của Kiều Loan liền thấy Hàn Thời đang nhìn ba người bọn họ.
...... Rõ ràng là người này sai, vì sao người muốn tránh lại là cô?
Cô buồn rầu di chuyển tầm mắt.
Kiều Loan cười hì hì tiến lên, nhanh chóng đến trước mặt nam sinh chào hỏi ——
"Tổ phó Hàn, lại tới ' mượn '