Edit: Qing Yun
"Cái gì thật nhanh...."
Đinh Cửu Cửu tò mò đứng ngoài cửa hỏi.
Hàn Thời không thay đổi sắc mặt, anh nhấc chân dài đá đá thùng rác dưới bàn rồi cho Tống Soái một ánh mắt ý nói 'thông minh chút'.
Tống Soái trợn trắng mắt, nuốt cục tức xuống bụng, "Không có gì.... Tôi còn có việc, tổ trưởng Đinh, bệnh nhân này thật không nghe lời, việc giám sát cậu ấy bôi thuốc đành giao cho cô vậy."
Nói còn chưa dứt lời, cũng không đợi Đinh Cửu Cửu kịp phản ứng, Tống Soái đã lôi kéo cô rồi thay đổi vị trí giữa hai người---chính mình thành người đứng ngoài cửa, đồng thời đóng cửa lại.
Nước chảy mây trôi làm xong mọi chuyện, Tống Soái sửa sửa lại cổ áo, vừa đi vừa lắc đầu cảm khái---
"Bây giờ nào còn anh em tốt lại săn sóc như tôi nữa? Thế mà còn dám ném đồ của tôi đi...."
Bên trong cánh cửa.
Cô gái giật mình nhìn chàng trai để trần nửa thân trên trước mặt.
--
Lúc trước bị Tống Soái ngăn trở tầm nhìn, cô không nhìn rõ Hàn Thời. Mà mới vừa rồi chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào phòng, cô đột nhiên chú ý tới, Hàn Thời thế mà chỉ dùng khăn tắm quấn quanh nửa người dưới.
Ánh sáng trong phòng rất tốt, thị lực của cô thì luôn không kém, thế cho nên lúc này Đinh Cửu Cửu có thể rõ ràng nhìn thấy từng giọt nước trên mái tóc đen còn ướt dầm dề rơi xuống lướt qua xương quai xanh của anh thế nào, nó trượt xuống theo ngực, lại đi qua đường cong cơ bụng, cho đến khi nó hoàn toàn đi vào khăn tắm...
Sau khi ngây người vài giây, bỗng dưng Đinh Cửu Cửu hồi thần, khuôn mặt bắt đầu chuyển sang đỏ bừng.
"Này... Cái này... Tôi tới đưa, đưa thuốc cho anh..."
Cô ôm túi thuốc trong ngực, cả người cứng đờ, có chút hoảng loạn mà quơ quơ tay---
"Anh nhận lấy thuốc... Tôi, tôi đi trước."
Nói xong, cô liền duỗi tay sờ sờ then cửa, dùng sức đẩy xuống phía dưới, cửa mở ra một khe hở.
Chàng trai trong phòng bỗng nhiên bị phản ứng của cô chọc cười, lại cố đè nặng tiếng cười, làm nó trở nên thấp đến không ngờ.
"Em là chuẩn bị ném nó xuống đất, hay là muốn một người bệnh là tôi tự mình qua lấy?"
"............"
Nếu ở ngày thường, Đinh Cửu Cửu đã muốn hỏi lại câu 'Anh bị thương là ở mặt là ở chân', nhưng mà vào giờ khắc này, trong đầu cô cũng bị hình ảnh mình vừa thấy được bao phủ, cơ hồ không chừa lại cho lý trí một chút không gian.
Vì thế sau khi chần chờ một lúc, cô bèn chậm chạm dịch vào trong phòng---
"Vậy tôi... Đặt lên bàn cho anh nhé."
Hàn Thời rũ mắt, nhìn cái bàn ngay dưới tầm mắt của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn cô gái ngoan ngoãn hiếm có được, môi mỏng khẽ cười, một nụ cười có phần tà khí.
"Được thôi." Giọng nói anh khàn khàn.
Đáng tiếc Đinh Cửu Cửu không nhận ra giọng nói này và giọng nói khi nãy có chỗ khác nhau, cô đi đến gần bàn, cách bàn khoảng mấy chục cm thì dừng lại.
--
Cô gần như có thể cảm giác được hơi ấm và mùi hương của dầu gội phát ra từ trên người đối phương do vừa mới tắm xong.
Đinh Cửu Cửu không tiếp tục đi về phía trước, thoáng chần chờ, cô liền vươn tay đặt túi thuốc lên bàn.
"Thuốc đây, anh nhớ phải bôi đúng hạn, bên trên có ghi những việc cần lưu ý, tôi đi trước..."
Tiếng chưa dứt, cánh tay vừa buông túi thuốc ra đột nhiên bị người nắm chặt.
Cô dừng lại.
Sau một lúc lâu, cô nghiêm mặt ngẩng đầu lên, ngũ quan tinh xảo không thấy chút cảm xúc gì---
"Anh kéo tôi làm gì."
Âm cuối khẽ run, còn có đôi mắt hoảng loạn không kịp trốn tránh kia bán đứng cảm xúc chân thật của cô.
Hàn Thời rũ mắt, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó anh bỗng dưng bật cười.
"Có thể bôi thuốc giúp tôi được không, lãnh đạo nhỏ?"
Không đợi cô mở miệng từ chối, anh đã nói tiếp, "Tay phải bị đau do lúc nãy ngã xuống đất, tay trái lại không thuận, dùng không quen."
Hàn Thời vừa nói như vậy, Đinh Cửu Cửu lập tức nhớ tới cảnh mình nhìn thấy vào buổi trưa --- lúc ấy người này quả thật bị ngã đập vai phải xuống sàn.
Đinh Cửu Cửu nhăn mi, vội vàng dời mắt xuống cánh tay phải của anh, lúc này cũng bất chấp việc mình đang muốn trốn tránh ánh mắt anh, cô tiến về phía trước, duỗi tay nhẹ nhàng nâng tay phải của anh lên---
"Cảm thấy đau ở chỗ nào? Bả vai, khuỷu tay, hay là cổ tay?"
Vừa hỏi, Đinh Cửu Cửu vừa khẩn trương quan sát tay anh, sau khi xác định không có vết sưng đỏ, cô mới nhẹ nhàng thở ra.
"Nhìn qua không thấy có vấn đề gì lớn, tôi đi mua thuốc giảm sưng trước, anh chờ tôi..."
"Cái này không vội." Hàn Thời khẽ nhếch cằm, ý chỉ vết thương của mình, "Cái cần xử lý trước chính là cái này--- lát nữa phải xuống ăn cơm trưa, tôi cũng không thể mang khuôn mặt thế này đi xuống nhà ăn đúng không?"
"......."
Cô hơi nhíu mày, do dự vài giây rồi chậm rì rì nói.
"Vậy anh ngồi xuống, tôi bôi thuốc giúp anh."
"...."
Ý cười thật đạm xẹt qua con ngươi. Hàn Thời lui một bước, ngồi xuống mép giường, cánh tay trái chống ra sau, khóe một khẽ nhếch một độ cung thật nhỏ, nói với Đinh Cửu Cửu.
"Đến đây."
Tiếng nói khàn khàn tại căn phòng không lớn không nhỏ này như là được tăng thêm vài phần ý vị.
Đinh Cửu Cửu vừa định tiến lên bất chợt dừng lại, "Anh... Không mặc quần áo sao?'
Hàn Thời trầm mặc hai giây, sau đó hơi nheo mắt, "Không cần."
Từ chối vô cùng dứt khoát.
"...."
Cô hơi nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, nhập miệng một cái rồi xoay người lấy bông băng và thuốc Povidone-iodine ra.
Mở nắp bình thuốc Povidone-iodine(*) ra, đổ một lượng nhỏ vào ly, sau đó Đinh Cửu Cửu lấy một cái tăm bông ra, quấy một vòng trong ly nước thuốc, đảm bảo cả đầu bông đều ướt hết, cô mới cầm bông đi về phía anh.
Nhìn khóe miệng anh còn thấm chút vết máu, chính Đinh Cửu Cửu cũng không nhận ra chân mày của cô đang dần nhăn lại.
"Tôi sẽ cố nhẹ tay, nhưng khả năng vẫn sẽ hơi đau... Anh nhịn một chút."
"Được."
Hàn Thời trả lời cực nhanh, giống như sợ cô sẽ đổi ý.
"Trước đừng nói gì cả."
Cô hơi cúi người xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn khóe môi anh, đầu ngón tay trái hơi lạnh giữ nhẹ cằm anh, tay phải cầm bông dùng lực nhẹ nhất chấm lên vết thương.
Vì thế, trong phòng trở nên an tĩnh.
Trong không khí chỉ còn mùi hương dầu gội và nước thuốc hòa vào nhau, còn có tiếng hít thờ gần trong gang tấc, mang theo nhiệt đột làm lòng người hoảng hốt.
Hàn Thời không chớp mắt nhìn người đang cúi đầu trước mặt, theo thời gian dần trôi đi, cảm xúc trong con ngươi đen như mực càng trở nên mãnh liệt.
Mà cô gái vốn đang chuyên chú bôi thuốc, đột nhiên nhiệt độ trên má cũng ngày càng cao.
Sau vài giây an tĩnh, cô rốt cuộc không thể nhịn được nữa mà phải dừng động tác trên tay.
".....Anh nhìn nơi khác đi."
Chàng trai khàn giọng cười: "Vì sao?"
Cô ngượng ngùng nói, "Không có vì sao gì cả."
"Được."
Người nọ thế mà thật sự nghe lời chuyển tầm mắt sang nơi khác.
Trong lòng Đinh Cửu Cửu thở nhẹ một hơi, xoay người đổi tăm bông mới. Nhưng chờ cô quay lại tiếp tục bôi thuốc không được vài giây, ánh mắt nóng bỏng quen thuộc kia lại rơi xuống mặt cô lần nữa.
Đinh Cửu Cửu: "............"
Cô nghiêm mặt, tay phải cầm bông, tay trái nâng lên, trực tiếp che đi đôi mắt của người trước mặt.
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại khiến Hàn Thời sửng sốt hai giây; Sau khi lấy lại tinh thần, anh không khỏi mỉm cười---
"Bác sĩ, em như vậy thật sự khiến tôi không có cảm giác an toàn."
"Đây là phòng ngừa tay tôi run lên, chẳng may làm vết thương của anh nặng hơn." Đinh Cửu Cửu nghiêm túc nói xong, chính cô cũng không nhịn được cong khóe mắt, "Nói như vậy anh có cảm giác anh toàn hơn không?"
Giọng nói rơi xuống, lông mi dưới lòng bàn tay cô chớp chớp, như là hai cây quạt nhỏ cào nhẹ qua, đồng thời tiếng cười khiến lòng người phát ngứa kia lại vang lên.
"Ừ, có rất nhiều."
"........"
Chờ quá trình bôi thuốc lâu dài kết thúc, Đinh Cửu Cửu thở nhẹ ra một hơi.
Cô cầm bông đứng dậy, do dự một lát cuối cùng vẫn nói: "Chuyện trưa nay, tôi muốn thay Lâm Yến Thanh xin lỗi anh, cậu ấy..."
"Cậu ta muốn xin lỗi, vì sao em phải xin lỗi thay?"
"........"
Đinh Cửu Cửu ngẩn ra, cô ngước mắt nhìn. Lúc này mới phát hiện vẻ mặt anh giống như giọng nói của anh mà mình nghe được, ý cười vui vẻ trên mặt Hàn Thời đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn cặp mắt đen nhánh đầy lạnh lùng kia.
Mà lúc này vẫn còn chưa kết thúc.
Anh nâng tay trái đang chống phía sau lên, cầm lấy cổ tay của cô, đồng thời híp đôi mắt đào hoa lại, cảm giác nguy hiểm dần dâng lên---
"Em đã nói, em và cậu ta chỉ là bạn, bạn bè bình thường mà có thể làm đến bước này sao?"
"..." Đinh Cửu Cửu nhíu mày, "Tôi và cậu ấy đã quen nhau mười năm, đương nhiên không phải chỉ là bạn bè bình thường, với tôi mà nói, cậu ấy giống như người...."