Edit: Qing Yun
Tim Đinh Cửu Cửu như ngừng đập một nhịp.
Bên trong không gian nhỏ hẹp, hơi thở nóng rực trong đêm mang theo mùi bạc hà xa lạ dễ ngửi, trốn không thoát mà tràn vào mũi cô.
Càng không cần phải nói, mu bàn tay cơ hồ có thể miêu tả ra hình dáng môi của người nọ, khiến cô dường như có ảo giác nóng lên như chạm phải bàn ủi.
Ngón tay cuộn chặt lại.
Dưới bóng tối, cặp mắt đào hoa kia gần trong gang tấc, chậm rãi nhuốm đầy ý cười.
Mà ở bên ngoài áo khoác, tiếng bước chân vụn vặt rốt cuộc cũng tới gần.
Ngay sau đó dừng lại.
Trong đó có một người cau mày nhìn về phía góc tường nơi có hai thân ảnh ái muội đang đứng, duỗi tay qua, "Hai người..."
Chưa kịp chạm vào đã bị một người bên cạnh giữ lại, tức giận nói: "Không phải tổ trưởng vừa nói sao, áo sơ mi đen, quần dài tối màu.... Một đôi tình nhân thế này, mày xem náo nhiệt làm gì. Đừng lãng phí thời gian, chạy nhanh."
"...."
Chần chờ một lát, tiếng bước chân lại vang lên, chẳng qua lúc này là đi về phía xa bọn họ.
Chờ khi bên tai không còn tiếng động, chỉ còn lại từng cơn gió lạnh trong hẻm nhỏ. Đinh Cửu Cửu thở dài một hơi.
Ngay sau đó, cô lấy lại tinh thần, vẫn che miệng không dám buông lỏng, đồng thời cảnh giác trừng mắt với người đàn ông ước chừng cao hơn mình đến hai mươi cm.
"Anh tránh xa một chút..."
Không gian nhỏ hẹp vang lên thanh âm mơ hồ không rõ ràng.
Hàn Thời đè ở đỉnh đầu cô, ngón tay nắm chặt áo khoác dần buông lỏng, bóng tối rút đi.
Anh lui về sau một chút, chỉ là cánh tay vẫn chống trên tường, nhìn từ trên cao xuống.
Đáy mắt ngập tràn cảm xúc, kỳ quái.
Ngay khi ánh mắt ấy dần trở nên sâu không đáy khiến Đinh Cửu Cửu đứng không yên thì một bóng người từ quán bar đi ra.
Ánh mắt Hàn Thời hơi lóe, thả tay xuống, cắm vào túi quần, đồng thời lùi ra sau một bước, môi mỏng khẽ mở.
"Xin lỗi."
Ánh mắt anh quét qua mu bàn tay của cô.
Sâu trong đồng tử như nhóm lên ngọn lửa, chỉ là rất nhanh đã biến mất.
Mà bóng người bên kia cũng đã tới gần.
Thấy rõ Hàn Thời và Đinh Cửu Cửu, lúc này Tống Soái mới dừng bước chân, nhẹ nhàng thở ra: "Ai da, làm tôi sợ tới nhảy dựng, tôi còn tưởng cậu bị bắt về rồi."
Người đàn ông đang bỏ tay trong túi quần nghe thấy vậy, khẽ híp mắt, nhìn chằm chằm Tống Soái vài giây, nở nụ cười như có như không___
"Cậu cũng thật biết chọn thời gian."
"...." Tống Soái đột nhiên run lên một cách kỳ lạ, cười cười, "Chẳng lẽ là... tôi quấy rầy chuyện tốt của hai người?"
Hàn Thời không trả lời, chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Tống Soái nhìn về phía Đinh Cửu Cử đang dựa sát vào tường coi mình như một bức họa trang trí, ánh mắt dừng lại vài giây trên bàn tay vẫn còn che trên miệng của cô.
Vẻ mặt anh ta trở nên có chút ý vị sâu xa.
Xác định không còn nguy hiểm, Đinh Cửu Cửu buông cánh tay, đè nặng tức giận trong đôi mắt, "Đường tôi đã chỉ anh, anh cũng đã thoát được, làm theo lời đã nói lúc trước, chúng ta xóa bỏ toàn bộ."
Nói xong, cô men theo góc tường rời đi.
"Bồi thường rượu và quần áo thì có thể xóa bỏ, nhưng tổn thất tinh thần vẫn chưa tính."
"..."
Đinh Cửu Cửu quay đầu lại, thấy người nọ dựa tường, rũ mắt liếc cô, đôi mắt đào hoa có ý cười như có như không.
Kiên nhẫn có giữ cả đêm chính thức cạn kiệt, cụp mắt xuống, khuôn mặt nhỏ như bàn tay dần dần không còn cảm xúc: "....Anh đừng quá phận, tiên sinh."
Ánh mắt Hàn Thời tối lại.
Khuôn mặt lạnh nhạt không có cảm xúc, lông mi dài che dấu con ngươi, cánh mũi tinh xảo, môi hồng nhuận.
Cô gái còn không biết, vẫn dùng biểu cảm như vậy nói với anh "Anh đừng quá phận," còn câu dẫn người hơn bất cứ lúc nào khác.
Sau một lúc lâu, u ám trong đánh mắt rút đi, Hàn Thời liếm răng, cúi đầu, cười:
"Tên?"
"...?"
"Nói cho tôi tên của cô, tôi sẽ coi như đêm nay chưa từng gặp cô."
Đinh Cửu Cửu hồ nghi: "Thật sự?"
"Thật."
Cô gái lộ ra dáng vẻ như thở phào nhẹ nhõm, mắt hạnh cong lên, "Tiên sinh, anh có giấy không?"
Khi nói chuyện, cô lấy một cái bút ra.
Trên đầu bút có hình hồ ly, rung đùi đắc ý còn cười tủm tỉm quay về phía Hàn Thời.
Hàn Thời hơi hoảng hốt, cầm lòng không đậu mà duỗi tay qua.
Động tác này lập tức khiến cô cảnh giác, lui về sau một bước.
Hàn Thời lấy lại tinh thần, ngón tay xoay chuyển một cái, lòng bàn tay sạch sẽ mở ra.
"Viết vào đây."
"A, được."
Cô gái chần chừ không đến hai giây, kéo bàn tay kia