Edit: Qing Yun
Hàn Thời vừa nói hết câu, Tống Soái đứng phía sau bèn giơ tay che kín đôi mắt.
Cũng không ngoài ý muốn, giây tiếp theo liền nghe được thanh âm tức hộc máu của Tống Như Vũ___
"Hàn Thời!"
"...."
Duỗi đôi chân dài, chàng trang ngồi trước người cô gái làm như không nghe thấy già.
Ánh mắt dời khỏi còng tay, tâm tình Hàn Thời cực kỳ tốt, nhướng lông mày.
"A... xin lỗi."
"Nhầm tay rồi."
Đinh Cửu Cửu: "..........." Qủy mới tin anh.
Tống Như Vũ bị làm lơ, cô nắm chặt tay, ánh mắt chuyển từ bóng dáng thon dài thẳng tắp của nam sinh sang người nữ sinh được anh che chắn.
Cứng lại vài giây, Tống Như Vũ vung tay, dẫm lên giày cao gót của mình mà lạch cạch đi về chỗ ngồi.
Tống Soái bất đắc dĩ liếc mắt một cái, cũng vội vàng đuổi theo.
Tĩnh mịch qua đi, ngày càng nhiều tiếng nghị luận vang lên.
"Ồn cái gì, có ngồi yên hay không!"
Thanh âm táo bạo đột nhiên vang lên từ hướng ghế lái.
Lái xe cho đội hai là một nữ tài xế trên dưới 40 tuổi. Mà lúc này, đúng là vị tài xế này quay đầu lại dùng giọng nói âm u của đại lão quát bọn họ____
"Không ngồi yên thì xuống hết cho tôi, chạy theo sau xe hết cả đi!"
"......"
Khẩu âm không biết của vùng nào, giọng nói này rất có hiệu quả hù dọa được đám sinh viên trong xe.
Bọn họ chưa từng thấy tài xế nào hung hãn như vậy, những tiểu thư thiếu gia lần đầu tiên trong đời ngồi xe bus lại càng chưa từng thấy.
Vì thế chỉ trong khoảng khắc, trong xe an tĩnh như gà.
Chị gái tài xế quay lại, liếc nhìn hai bóng dáng một cao một thấp còn đứng đó.
"Còn đứng đấy làm gì, chờ chỉ huy giao thông à?"
"...."
Đinh Cửu Cửu chuẩn bị một đoạn cự tuyệt đầy uyển chuyển cũng vì vậy mà chết non.
Bị ánh mắt rất có lực áp bách của tài xế ép ngồi vào chỗ, Đinh Cửu Cửu phát hiện một vấn đề cực kỳ xấu hổ.
--
Cô bị Hàn Thời ép ngồi cạnh cửa sổ bên phải, mà cánh tay cô bị còng lại kia, thật bất hạnh, cũng là tay phải.
Người nọ thì tương phản, là tay trái.
Nếu hai người không đổi tư thế mà ngồi xuống thì chỉ có thể kéo vòng tay nhau.
Ngẫm lại cái tư thế kỳ lạ này, Đinh Cửu Cửu do dự ngẩng đầu, bò thân thể về phía trước, nhìn về lối đi nhỏ đối diện, bảo tiêu ngồi bên cạnh Tần Minh Vũ kia___
"Cái còng tay này... có thể cởi bỏ không?"
"Tiểu thư, vì bảo đảm chắc chắn, khóa còng tay không nằm ở tay tôi." Bảo tiêu mặt vô cảm trả lời.
Đinh Cửu Cửu. "......."
Có lẽ nhìn thấy biểu cảm buồn bực trên mặt cô, đỉnh đầu Đinh Cửu Cửu truyền đến tiếng cười của nam sinh.
Đinh Cửu Cửu chậm rãi ngồi thẳng người, ánh mắt ai oán liếc nhìn đối phương một cái, mới hạ giọng chỉ để hai người có thể nghe thấy.
"Bạn học Hàn Thời, rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Hàn Thời cong khóe miệng, "Như thế nào, lần này không phải tiên sinh?"
Trong lòng Đinh Cửu Cửu buồn bực, "Lần trước anh đã nói, chúng ta coi như chưa gặp nhau."
"Điều kiện của tôi?"
"Nói tên cho anh..." Đinh Cửu Cửu chột dạ nghẹn lại.
"Hình như cô chưa cho tôi biết tên thật của cô... Đinh Cửu Cửu."
Trong lòng Đinh Cửu Cửu cả kinh, ngẩng đầu nhìn đối phương theo bản năng: "___ Sao anh biết tên tôi là gì?"
Nói đến vấn đề này, ánh mắt anh trở nên thâm sâu, giây lát sau anh mới nhìn cô, như cười như không:
"Nếu không phải vì biết tên cô, tôi cũng sẽ không mang thứ này lên."
Quơ quơ còng tay, Đinh Cửu Cửu càng như lọt vào sương mù.
"Hơn nữa, tôi vốn dĩ muốn làm như không quen biết..."
Thanh âm lười biếng, anh xoay người ngồi xuống cạnh cô___
"Chỉ tiếc, dường như vừa thấy cô, tôi liền không khống chế được..."
Dư âm chưa hết, không biết là vô tình hay cố ý, anh ngồi xuống còn nâng tay trái lên, lại kéo cô đang ngồi ngơ ngác về phía trước.
Mắt thấy cơ thể mất cân bằng, Đinh Cửu Cửu hô nhỏ, cơ thể được người duỗi tay đỡ lấy.
Hơi ngẩng đầu, cô liền chạm vào đôi mắt có ý cười mỏng đào hoa.
"......Lãnh đạo, đang lái xe, cẩn thận chút."
Đinh Cửu Cửu tức giận đến đau răng.
--
Người này rõ ràng là cố ý.
Lối đi nhỏ đối diện, có thể thấy Tần Minh Vũ là hai người phía sau anh thường liếc nhìn Hàn Thời và Đinh Cửu Cửu rất nhiều lần.
Sau khi phát hiện, Đinh Cửu Cửu cắn môi dưới, cựa quậy thân mình.
Hàn Thời liếc qua, nhưng vẫn chưa ngăn cản, mặc kệ khoảng cách giữa hai cánh tay ngày càng rút ngắn.
Ngồi thẳng người, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay đầu nghiêm túc nhìn anh.
"Bạn học Hàn, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Ý cười trong mắt anh càng đậm, "...... Chú ý lắng nghe."
Đinh Cửu Cửu rũ mắt, không nhìn khuôn mặt tuấn tú bất cứ lúc nào cũng có thể phát huy sự trêu chọc mê hoặc người khác kia.
"Đầu tiên, chuyện đêm đó, chúng ta dựa theo giao ước đã nói, xóa bỏ toàn bộ."
"Ừ."
"Tiếp theo." Cô giơ tay lên, ánh mặt trời xuyên qua mái tóc màu trà của cô, rơi xuống còng tay kim loại, phản chiếu màu trắng bạc, "Cái này----