Mặt Túc Yểu không đổi sắc, nhìn quanh, song lại không thấy Trương Vận Tâm đâu, nàng cũng chẳng thể quay đầu rời đi, chỉ có thể tiếp tục bước đến, hành lễ với họ.
“Tam hoàng tử.
” Túc Yểu nhìn về phía Tần Việt, ngừng lại, rồi khom người không nói gì.
Thời điểm này, nàng vốn chưa quen Tần Việt.
Thật ra đời trước Túc Yểu cũng không tiếp xúc nhiều với Tần Việt, có điều lúc chưa siêu thoát đã từng nghe Trương Vận Tâm ít nhiều nhắc tới hắn.
Lòng toàn mưu kế, đào hoa có tiếng, cùng phe với Tần Hạo, tóm lại, chả phải loại tốt đẹp gì.
Hơn nữa ánh mắt hắn nhìn nàng lúc này……….
khiến Túc Yểu khá khó chịu.
Tần Hạo không ngờ sẽ gặp được Túc Yểu ở đây, vẻ mặt hắn lúng túng, trong chốc lát không biết nên phản ứng thế nào.
Vẫn là Túc Yểu mở miệng trước: “Dân nữ còn có việc, cáo từ.
”
Tần Việt hình như còn muốn nói gì đó, song Tần Hạo nhanh tay kéo hắn lại: “Được, ngươi đi đi.
”
Nói thật, trong lòng Tần Hạo hơi khó chịu, Túc Yểu sau khi bị từ hôn vẫn bình thường, không vui không buồn, khiến hắn hoài nghi sức hấp dẫn của mình, đồng thời càng tò mò về nàng hơn.
Nếu Túc Yểu biết được, chắc chắn sẽ cười mỉa hắn tham lam, “Ăn trong bát nhìn trong nồi”, nếu kiếp trước hắn không đê tiện như thế, sao nàng lại bị giết hại chứ?
Tần Hạo chả khác gì Trương Vận Tâm, một giuộc xấu xa.
Tần Việt không để ý tới vẻ mặt thay đổi của Tần Hạo, đợi Túc Yểu đi xa, hắn mới dời tầm mắt: “Tam ca, nàng là ai vậy?”
Tần Hạo liếc hắn một cái: “Thiên kim của Thừa tướng.
”
“Nàng ta á?” Tần Việt giật mình, bất giác cao giọng: “Người bị huynh từ hôn ấy hả?”
“Tiểu Tứ!”
Nghe Tần Hạo lớn tiếng quát, Tần Việt im lặng bĩu môi, lại nhìn về hướng Túc Yểu khuất bóng, mắt chợt lóe sáng kỳ dị, lòng thầm nghĩ, chỉ là một nữ tử hư hỏng, sẽ dễ xử lí thôi.
*
Hoàng hôn dần buông, Thiển Lộ giúp Túc Yểu thay quần áo ngủ xong thì lui xuống nhà dưới.
Túc Yểu một mình nằm trên giường, gian phòng thoang thoảng đàn hương làm nàng an tâm, ban đêm trong chùa hơi lạnh, Túc Yểu vùi mình trong chăn mềm, sắp chìm vào giấc ngủ, bỗng ngửi thấy mùi lạ.
Nàng ló đầu ra, muốn đứng dậy lại cảm thấy cả người mất hết sức lực, chỉ có thể mềm rũ nằm sấp trên giường, không thể cử động.
“Ưm……” Túc Yểu muốn lên tiếng, song lời nói lại nghẹn trong họng không phát ra được, nàng sợ hãi, biết mình bị hãm hại.
Túc Yểu cắn dập môi dưới, tức khắc, vị máu tanh nồng tràn ngập trong miệng, khiến nàng tỉnh táo hơn, nhưng cơ thể vẫn không có chút sức nào.
Đồng tử dần thích ứng với bóng tối, Túc Yểu muốn đập vỡ thứ gì đó để tạo tiếng động gọi