Căn phòng chớp mắt tối đen, Thiển Lộ đứng ngoài cửa, phút chốc sững người, sau đó chuyển bước tới gốc cây gần đó ngồi xổm xuống: “Tốt rồi tốt rồi, tốt cả rồi……”
“Ngươi thì thầm cái gì đấy?”
“……!!!” Thiển Lộ nhanh tay che miệng mới nén nổi tiếng hét chói tai, nàng mở trừng mắt nhìn quanh, có điều trời tối quá, chẳng thấy gì hết, chỉ loáng thoáng nghe xào xạc cây đón gió.
Người nọ thở dài: “Ta ở trên đầu ngươi.
”
Thiển Lộ ngẩng đầu, đập vào mắt là một khoảng đen thùi, nàng suýt khóc vì sợ: “Ngươi đừng có doạ ta, ta….
ta….
có thấy cái gì đâu!”
Chóp tim Hùng Nâu nghèn nghẹn, sờ sờ mũi nhảy xuống, động tác nhẹ thinh, chỉ lưa thưa tiếng cỏ bị dẫm, không gian vẫn tĩnh lặng như trước.
Cuối cùng cũng trông thấy người, Thiển Lộ thở phào, song mắt vẫn đầy bọng nước, hỏi Hùng Nâu: “Ngươi là ai? Sao lại núp trên cây thế?”
Hùng Nâu: “Ta bảo vệ tiểu thư của ngươi.
”
“Bảo vệ tiểu thư á? Tướng gia đưa đến đúng không?”
“Không phải.
”
Bầu không khí bao quanh Hùng Nâu lạnh toát, Thiển Lộ lại không sợ, lòng sáng tỏ, gật đầu: “À, vậy ngươi là người của Đông Thanh thiếu gia rồi.
”
“Ồ?” Hùng Nâu còn tưởng Thiển Lộ ngốc lắm, không ngờ tư duy khá nhanh: “Sao ngươi nghĩ thế?”
“Biết thì biết thôi.
” Thiển Lộ ra vẻ thần bí, thật ra nàng chỉ đoán mò.
Trong mắt nàng, người thương tiểu thư nhất, ngoài Thừa tướng chỉ có Đông Thanh, chẳng còn ai khác.
Tất nhiên, nàng cũng ăn may.
“Hừ, đồ ngốc.
”
Thiển Lộ không để bụng Hùng Nâu mắng nàng, hiếm khi có người nói chuyện cùng lúc gác đêm, đôi mắt nàng sáng bừng giữa đêm tối: “Lúc trước ngươi cũng hay ở đây à?”
“Ừ.
”
“Về sau cũng thế sao?”
“…….
Ừ.
”
“Uầy, vậy sau này lúc gác đêm, ta không sợ nữa rồi, có người bên cạnh, tốt thật.
”
Đêm tối, Thiển Lộ không thấy ráng đỏ trên mặt Hùng Nâu, hắn nói khẽ: “Ừm.
”
Hai người giới thiệu tên tuổi, ai dè vừa mới dứt lời, bỗng nghe trong phòng có tiếng rên.
Hùng Nâu đối mắt với Thiển Lộ, vừa may bóng đêm che giấu vẻ xấu hổ trên mặt họ.
Thiển Lộ cảm thán: “Đêm nay nhiều sao quá!”
Hùng Nâu: “Ừm.
”
*
Trong phòng.
Quần áo trên người Túc Yểu bị Đông Thanh lột sạch, nàng siết chăn mềm, chân chống lên mở rộng trước mặt hắn, bụng ngón tay chai sạn lướt trên bắp đùi thon gọn, cơ thể nàng run bần bật.
“Đông Thanh….
.
”
Đầu Đông Thanh chôn giữa hai chân Túc Yểu, sống mũi cao thẳng hết dụi miếng sụn nhú lên, lại cọ hạt ngọc tròn cứng, cái lưỡi to dày tách hai mép môi đỏ hồng, xông vào khe thịt khít rịt, liếm láp từng tấc thịt ấm nóng mà vật cứng từng lang bạt lưu vết.
Túc Yểu không dám thít đường nhỏ, sợ kẹp phải lưỡi Đông Thanh, nàng thở hổn hển, mặt đỏ bừng, mồ hôi túa đầm đìa.
Lưỡi dài miết chặt vách trong, nước xuân cuồn cuộn bị Đông Thanh nuốt hết, tựa như uống chưa đã, hắn đánh lưỡi liên tục lên cục thịt mềm nhô ra, sóng mật trào lũ lượt.
Túc Yểu bị hắn bắt nạt, đôi chân run rẩy, người nhũn bấy, như ngâm mình trong nước ấm, toàn thân mất sạch sức, dòng điện tê dại thấm vào xương cốt, truyền thẳng lên tim.
Đầu lưỡi cần cù một lúc thì Túc Yểu lên đỉnh, khoái cảm dữ dội khiến nàng đờ đẫn, trước mắt trắng sáng một khoảng.
Hang thịt còn đang trút nước ào ạt, Đông Thanh đã dập vào lút cán, tựa như thuyền lớn lang bạt lênh đênh nơi biển cả, bỗng gặp mưa rền gió dữ, song hắn không sợ hãi, mà càng thấy thách thức hơn.
Đông Thanh nghĩ, hắn muốn chinh phục nàng.
Gác hai chân Túc Yểu lên vai, bên mặt hắn thơm ngát hương hoa quế từ chân nàng, quy đầu thọc vào nơi sâu hút, dịch trắng nhớp nháp trào ra sau mỗi cú nhấp, là trái ngọt của cuộc yêu.
Hắn thúc rất mạnh, song không làm đau Túc Yểu, trăng lấp ló tỏa sáng dìu dịu, bụng dưới nàng gồ lên, lờ mờ hình cán ô, vừa cong vừa nhọn, hung hăng dữ tợn.
“Niên Niên, sướng không?”
Túc Yểu không thích nói chuyện lúc làm tình, rất xấu hổ, thế nên nàng không gật cũng chả lắc, vài giọt nước mắt lăn dài.
Đông Thanh cúi đầu mút khóe mi ướt át: “Sướng quá nên khóc à?”
“Sao chàng…….
Sao chàng….
” Túc Yểu muốn hỏi sao hắn có thể nói ra lời phóng túng xấu xa như thế, học ở đâu đấy, song không thốt lên nổi.
Bên dưới va