“Đông……Đông Thanh, đang ban ngày ban mặt đấy!”
Túc Yểu vùi mặt vào cổ Đông Thanh, theo mỗi bước chân Đông Thanh, cằm nàng lại cọ nhẹ vào yết hầu hắn, nhóm lửa dụ dỗ người ta.
Khi Đông Thanh nói chuyện, yết hầu cuộn lên xuống, “Đông…….
Đông Thanh? Sao thế? Niên….
.
Niên Niên?”
“Đáng ghét! Chàng dám trêu ta?” Túc Yểu thẹn quá hoá cáu, cắn vào yết hầu Đông Thanh, nghe tiếng rên nén nhịn của hắn, nàng bỗng đỏ mặt.
“Mèo hoang nhỏ.
” Đông Thanh thả Túc Yểu lên giường, không đè lên nàng ngay, mà quay lại lấy đĩa bánh.
Hắn vừa quay lưng, Túc Yểu vội vỗ vỗ mặt cho bớt nóng, chờ Đông Thanh quay lại, nàng chống người dậy, hỏi hắn: “Ăn bánh ở đây á?”
Đông Thanh cười sâu xa: “Ừ.
”
Thì ra là ngồi ăn bánh…….
Túc Yểu hơi hụt hẫng, ngước mắt thấy Đông Thanh đang nhìn nàng trêu chọc, bừng tỉnh, nàng nghĩ lung tung cái gì thế!
“Chàng……Chàng nhìn cái gì?”
“Nhìn nàng.
” Người đâu mà vừa đẹp vừa mềm mại? Khiến hắn chỉ muốn nuốt trọn vào bụng, chiếm làm của riêng, ai cũng không được ngó ngàng.
Túc Yểu nghe xong ngượng ngùng cúi đầu cười, giấu giấu giếm giếm cướp một miếng bánh định đút vào miệng, sắp ăn được lại bị Đông Thanh cản lại.
“Sao thế?”
“Mình ăn kiểu khác.
” Dứt lời, Đông Thanh cắn miếng bánh, rướn người hôn Túc Yểu.
Bánh vốn hơi khô, quện với nước bọt, vừa vào miệng đã tan, ngọt ngấy thơm nồng, vị sữa lan ra.
Đợi tới khi nuốt miếng bánh, mặt Túc Yểu đã đỏ bừng.
Tròng mắt Đông Thanh đen kịt, nhìn nàng đăm đăm, lấy miếng bánh đút vào miệng, nghiêng người đè lên Túc Yểu, nút chặt đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng.
Ngoài phòng, trời đông rét buốt, trong phòng, lửa nhen nhóm, nóng hừng hực, hai cơ thể trần truồng dán lấy nhau, mồ hôi dính dớp, ẩm ướt nóng bỏng.
Quầng vú vốn đỏ thẫm, lại bị lớp kem trắng mịn phủ lên, lưỡi dày nhám ráp liếm lấy liếm để, Đông Thanh tựa đứa trẻ, say sưa mút chùn chụt núm vú thơm mùi sữa, vừa mềm vừa ngọt, ăn hoài không đã.
Túc Yểu cắn môi không rên thành tiếng, dưới người run bần bật, ngón tay Đông Thanh đang quấy phá khe thịt.
Một ngón……Hai ngón…….
.
Ba ngón!
“A…….
Căng…….
Căng quá………”
Giọng hờn dỗi nũng nịu vô cùng, miệng nàng còn thoang thoảng mùi sữa, Đông Thanh ngơ ngẩn tưởng như trở về thuở ấu thơ.
Hồi Túc Yểu còn bé, trên người thơm nức mùi hoa quế, lại có cả mùi sữa của trẻ con.
Khi đó, Đông Thanh thích chơi đuổi bắt với nàng, nàng chạy hắn đuổi, đùa rất vui.
Túc Yểu cười ngọt, đôi chân ngắn ngun ngủn, hắn chẳng mất mấy sức đã túm được nàng, ôm nàng vào lòng, hít hà mùi thơm ngan ngát, phảng phất như Túc Yểu đã hoà vào xương máu của hắn, in dấu thật sâu, khắp chốn chỉ có nàng.
“Căng chỗ nào?”
Giọng Đông Thanh khàn khàn, hắn rút ngón tay ra, khe rãnh nhớp nháp mật dịch, ướt sũng, không ngừng rỉ nước.
Hắn moi móc dịch ngọt, miết đều lên miếng bánh, cho vào miệng, đè người xuống, đầu lưỡi đút miếng bánh vừa tanh vừa thơm sữa cho Túc Yểu, hông thúc mạnh ——
Vào lút cán.
Trong miệng là bánh ngọt và lưỡi Đông Thanh, hang thịt bao chặt cây gậy cứng rắn, Túc Yểu ưỡn cong người, ôm cổ Đông Thanh, dính sát vào hắn, nước bọt không kịp nuốt chảy xuôi xuống khoé miệng, hoà vào mồ hôi, trượt lên làn da láng bóng, không thấy bẩn, chỉ có yêu.
Đông Thanh tách đùi Túc Yểu, nhấp mạnh liên tục, túi trứng rủ xuống, nặng nề đập vào mép môi sưng đỏ, nước sữa đặc sánh sền sệt nhỏ giọt, nhớp nháp chỗ giao hợp, vẫn không thể hút mắt bằng bắp đùi nõn nà của Túc Yểu.
Đây là lần đầu Đông Thanh làm tình với Túc Yểu giữa ban ngày.
Không giống những đêm triền miên trước, phải lần mò trong bóng tối để cảm nhận sự yêu kiều của nàng, giờ phút này, hắn nhìn rõ vẻ say tình trên mặt Túc Yểu, đẹp tựa nụ hoa, đẹp khôn tả; hắn nhìn rõ hai bầu sữa đong đưa, lung lên lay xuống, mịn như tơ lụa, mềm như đậu hũ; hắn nhĩn rõ cái bụng bằng phẳng của nàng, thưa thớt khóm cỏ thơm, kề khít rừng rậm bao quanh thứ xù xì của hắn, khiến người nhìn mà lòng ngứa ngáy.
Bắp đùi trắng bóc, vì va chạm liên tục mà đỏ bừng; khe thịt mềm mại, sưng thũng vì những cú dập.
Cõi tiên nơi trần gian.
“Niên Niên, gọi ca ca.
”
Hắn thúc tới tấp, Túc Yểu thở hổn hển, lại muốn chiều lòng hắn, đứt quãng gọi hắn: “Ca….
.
Ca ca….
.
Ưmmm….
.
Ca ca….
A….
.
Ca ca……”
Khoảnh khắc ấy, dù có chết trên người