Hùng Nâu hiền lành, kỹ tính, nhìn như một quặng mỏ nhám ráp xù xì, lại rất mềm lòng, có điều chẳng lãng mạn chút nào.
Đó là ấn tượng của Thiển Lộ về hắn.
Sau khi thành hôn, Thiển Lộ mới thấm thía thế nào là nghiêm túc nói lời ngon tiếng ngọt.
*
Sáng sớm, trời còn chưa rạng, Thiển Lộ đã tỉnh.
Trở người, đau đớn giữa hai chân khiến nàng nhíu mày: “Ôi……”
Đêm qua, Hùng Nâu mãnh liệt hết nấc.
Chỉ thoáng nghĩ, Thiển Lộ đã vội xua hết mấy hình ảnh ướt át trong đầu.
Ngượng chết đi được.
Hùng Nâu vốn ngủ nông, Thiển Lộ vừa cựa quậy hắn đã tỉnh, vô thức siết nàng vào ngực, thơm mái tóc tơ, nhắm mắt hỏi: “Dậy sớm thế?”
Đã ở với nhau hơn nửa năm, làm tình vô số lần, song mỗi lúc gần gũi, mặt Thiển Lộ vẫn đỏ bừng.
Thỏ thẻ: “Mấy ngày trước thiếp đã hẹn sẽ tới thăm tiểu thư.
”
Nếu nói tới người mà Hùng Nâu hay ghen nhất, Túc Yểu mà đứng hai thì không ai dám đứng nhất.
Hắn thấp giọng, chua lòm: “Tới sớm thế làm gì.
”
Thiển Lộ ngoan ngoãn vùi trong lòng hắn, cọ cọ lồng ngực rắn chắc, “Thiếp muốn làm điểm tâm cho tiểu thư, mấy hôm trước tiểu thư nói muốn ăn đồ ngọt.
”
Hùng Nâu hít mũi: “Ngủ thêm lát nữa, vẫn sớm mà.
”
Thiển Lộ im lặng một chốc, ngước lên hôn môi Hùng Nâu, mắt sáng ngời tựa ánh Sao Hôm*: “Đại Hùng, thiếp dậy làm bữa sáng cho chàng nhé?”
Đại Hùng là tên thân mật Thiển Lộ đặt cho Hùng Nâu.
Bé con luôn biết cách dỗ ngọt mình.
Đáy lòng Hùng Nâu thầm than.
Nấu cả cho hắn, dù hắn chỉ thơm lây Túc Yểu.
“Được rồi.
” Tay Hùng Nâu xoa bóp cặp mông núng nính.
“…….
”
Thiển Lộ cắn môi, gian phòng tối mù che nấp ráng hồng trên mặt nàng, bò qua người Hùng Nâu, xuống giường.
Nhà này Hùng Nâu mua khi rước Thiển Lộ, cách Phủ Đệ của Đông Thanh và Túc Yểu không xa, vẻn vẹn một con phố.
Để giữ kẽ không gian riêng tư, Hùng Nâu sai người ngăn vách, tách toà nhà thành hai, nhà ngoài là nơi ở của hạ nhân, gian trong chỉ có hắn với Thiển Lộ.
Khu trong có một căn bếp nhỏ, Thiển Lộ dùng bếp nhỏ, tránh đánh thức hạ nhân.
Phu thê bọn họ cũng chẳng phải cao sang quý tộc gì, chả có mấy phép tắc, hạ nhân không phải nơm nớp lo sợ.
Trời hè nóng bức, Thiển Lộ chỉ khoác thêm cái áo choàng mỏng rồi rời phòng.
Cửa phòng khép lại, Hùng Nâu phồng má, bàn tay khom lại gãi gãi bắp chân ——
Lộ Lộ của hắn vẫn mềm nhất.
*
Gian bếp nhỏ chỉ có mình Thiển Lộ nấu bữa sáng, nàng là người thích sạch sẽ, nên trong bếp tươm tất vô cùng.
Đơm một vò bột mì, Thiển Lộ đang định ngoảnh lại xả nước, lại va phải Hùng Nâu.
Thiển Lộ: “…….
.
Chàng xuống đây làm gì?”
Nàng nhỏ xinh, Hùng Nâu bao gọn nàng trong lòng, gian bếp vốn đã chẳng lớn, phút chốc chật chội: “Chàng mau về phòng đi, trong này chật lắm.
”
“Không thích, ta muốn xem nàng nấu ăn cơ.
”
“Vậy…chàng đừng ôm thiếp nữa.
”
“Thích ôm cơ.
”
Thiển Lộ hít sâu ——
Hùng Nâu rất dính người, khác hoàn toàn với tên lạnh lùng lúc chưa thành thân.
Đã thế, hắn lại còn thích cái kiểu âu yếm mà mặt không đổi sắc.
Song……Lần nào lòng Thiển Lộ cũng mềm nhũn.
“Nhưng chàng cứ ôm thiếp thế, thiếp không nấu được.
”
Hùng Nâu không đáp, im lặng ngắm Thiển Lộ, có cảm giác nàng lại xinh hơn hôm qua rồi, không ngần ngại, hắn chụt một cái vào môi nàng: “Ngọt.
”
Chụt phát nữa: “Thơm.
”
Lại chụt phát nữa: “Mềm.
”
Thiển Lộ bị hắn thơm cũng hết cách, tay bưng mặt hắn: “Được rồi Đại Hùng, chàng về phòng chờ….
.
Ơ?”
Chữ “thiếp” bị nuốt trọn trong môi lưỡi, Thiển Lộ vẫn ngơ ngác, đã bị Hùng Nâu đỡ mông, bế lên bệ bếp bóng loáng.
Hai chân nàng tách ra, vòng quanh hông Hùng Nâu, hơi nóng hầm hập.
Thiển Lộ đắm chìm trong nụ hôn ướt át, Hùng Nâu dứt ra, nhá nhá cánh môi mềm, Thiển Lộ vừa nũng nịu kêu đau, một cái hôn sâu nữa lại ập tới.
Bàn tay chai sạn sờ soạng ve vuốt đường cong mảnh khảnh, quần áo ngủ lỏng lẻo nhăn nhúm, nước bọt dính dấp chảy dọc theo khéo miệng, rơi xuống vạt áo, Thiển Lộ muốn ngửa về sau, Hùng Nâu lại càng ép sát nàng.
Bệ bếp vừa vặn cao tới háng Hùng Nâu, Thiển Lộ ép dí trên bệ bếp, hai bắp chân thon nhỏ đung đưa, cây gậy thô to cách quần lót chọc vào bé con.
Nàng sợ, vội đẩy Hùng Nâu, “Đại Hùng, đừng……ở chỗ này……Chúng ta………Chúng ta về phòng nhé?”
Hùng Nâu vốn muốn ôm Thiên Lộ về phòng, vừa nghe nàng năn nỉ……Mắt hắn đảo khẽ, nhướn lông mày: “Thích ở đây cơ.
”
Dứt lời, bàn tay úp gọn vào động hoa ấm nóng.
“Sao ấm thế, chảy nước rồi à?”
Sau này, có lẽ nàng sẽ không dám nhìn thẳng vào gian bếp này nữa mất!
Thiển Lộ nóng lòng muốn chui ngay xuống cái lỗ nào đó mà núp, sao Hùng Nâu lại….
lại thế chứ! ——dùng cái giọng nhởn nhơ nói mấy lời tục tĩu!
“Để ta sờ xem.
”
Ngón tay lần theo lưng quần, mò vào.
“A!” Thiển Lộ bỗng ôm siết hắn.
Không còn vải vóc cản trở, ngón tay nhám ráp miết chặt hạt ngọc nhỏ, vân vê day đều, ngón tay khác vạch hai mép môi béo múp, thọc sâu vào.
Ướt nhép nhẹp.
Vách trong nhớp nháp mút chặt đốt tay, Hùng Nâu cong đầu móng, khảy nhẹ liên tục, khe thịt co khít lại.
“Đừng….
” Bụng dưới khom xuống, nước xuân trào lũ lượt, bệ bếp bóng loáng dính dấp.
Hùng Nâu hôn đôi mắt hạnh, khàn giọng: “Lộ Lộ, gọi ca ca tốt đi nào.
”
“Tốt…….
.
Ca ca tốt…….
Ứm……” Thiển Lộ mềm oặt trong lòng hắn, tay nàng ép chặt bầu sữa đẫy đà, Hùng Nâu gỡ ra, nắm đầy vốc tay, xoa tròn bóp dẹp, mềm mềm trắng trắng như bánh gạo nếp.
“Lộ Lộ ngoan quá.
” Tay hắn vuốt ve khắp người nàng, trên người hắn chẳng còn mấy quần áo, cởi cạp quần, móc người anh em đang hứng khởi chào ngày mới ra.
Hắn sóc sóc mấy cái, kéo quần lót của Thiển Lộ, để nó trôi tuột xuống mắt cá chân.
Khe thịt đẫm nước lấp ló cửa mình, Hùng Nâu lên nòng súng, vừa nút lưỡi Thiển Lộ vừa thúc mạnh, vật cứng dập lút gốc, nông chặt hang thịt ấm nóng.
Cậu chàng của Hùng Nâu khoẻ chẳng khác hắn là mấy, vừa to vừa dài, rắn như chày, gân xanh nổi chi chít, vằn rõ từng đường, nhìn thôi đã sợ hết hồn.
Kiếm sắt thọc sâu lút, khe thịt căng như sắp rách.
Một phát đóng cọc làm mặt Thiển Lộ trắng bệch, rưng rưng nức nở: “A….
”
Hùng Nâu biết người anh em của mình khá dữ dằn, ngập trong vách rồi cũng không dám nhúc nhích, chỉ hôn Thiển Lộ dỗ dành nàng, đợi hầm nhỏ lỏng dần mới nhấp chầm chậm.
Thiển Lộ ngồi, bụng thít chặt, quy đầu to nhọn xẻ đường liên tục, nàng nhích mông lên, dễ chịu hơn hẳn.
Hùng Nâu lại hiểu nhầm ý nàng, sốc nàng lên, đứng dậy giữa gian bếp chật ních!
Gậy thịt lao sâu, đập thẳng vào tử cung, Thiển Lộ rướn người, lẩm bẩm xin tha: “A….
A….
.
Đại Hùng, đừng nhúc nhích!”
Lần đầu tiên Thiển Lộ bộc lộ mong muốn