Trương Vận Tâm tới phủ đã nửa tháng, Túc Yểu cũng không chạm mặt nàng ta mấy, chỉ nghe nói nàng ta bị Trình Lan cấm túc nhiều ngày trong phòng, lí do là vì nàng ta mặc quần áo của nam nhân trốn ra ngoài phủ, bị phát hiện.
Mà Túc Yểu cũng dần quen với tháng ngày sau khi trọng sinh.
Kiếp trước nàng bệnh nặng liệt giường gần một năm, sau khi chết linh hồn lại ngày đêm vất vưởng ở phủ Thừa tướng.
Lúc sống không thể đi ra ngoài, chết rồi lại không nói được, có lẽ trời cao thương hại nàng, nên mới cho nàng cơ hội quay về quá khứ.
Sau khi Túc Yểu trọng sinh, thay đổi lớn nhất là nàng đã tập thành thói quen chép kinh văn vào ban ngày.
Hôm nay, nàng dậy sớm, ăn sáng xong liền ngồi chăm chú chép kinh văn.
Khi Đông Thanh vào phòng tìm nàng, Túc Yểu vẫn đang tập trung viết.
Giao mùa, tiết trời cuối xuân man mát, nhưng ban ngày cũng dần oi bức cái nóng của ngày hè.
Trong mắt Đông Thanh, nàng đẹp tới mức không giống người phàm, dường như chỉ nháy mắt thôi, nàng sẽ tan biến trong không trung.
Bước chân Đông Thanh hơi loạng choạng, bất giác buộc miệng thốt lên: “Niên Niên…”
Túc Yểu chệch ngòi bút, giọt mực đặc sánh rơi trên mảnh giấy Tuyên Thành, nàng cũng không tức giận, đổi tờ giấy khác, đặt bút xuống ngẩng đầu cười với Đông Thanh: “Hôm nay ngươi tới sớm quá.
”
Đông Thanh không ngừng nói thầm trong lòng mình, Túc Yểu còn sống, Túc Yểu vẫn ở bên cạnh hắn, mới có thể áp sự bất an trong lòng xuống, liếc mắt nhìn kinh văn trên bàn, nói: “Cơ thể khỏe mạnh là quan trọng nhất, mấy việc này không cần phải cố sức.
”
Túc Yểu đợi hắn đi đến, mang theo hương hoa quế thoang thoảng, kéo tay áo hắn ngồi xuống bên cạnh mình: “Biết rồi.
”, lại rót ly trà nóng mới pha cho hắn: “Đông Thanh, ngươi uống trà nhé.
”
Nét mặt nghiêm túc của Đông Thanh mang theo ý cười, hắn cầm ly trà nhấp một hớp, mặt không đổi sắc liếc nhìn ngón tay Túc Yểu buông tay áo mình ra, lòng hơi tiếc nuối.
Từ nhỏ đến lớn, hắn và Túc Yểu luôn kề cận bên nhau, tuy hắn chỉ là bạn chơi cùng trên danh nghĩa của Túc Yểu, nhưng hạ nhân trong phủ đều kính sợ hắn, gọi hắn một tiếng: “Đông Thanh thiếu gia”.
Tất cả những quyền lợi ấy đều là Túc Yểu ban cho hắn.
Trước mặt người ngoài, họ sẽ giữ khoảng cách với nhau, tuy nhiên trong mắt người khác cũng chỉ là giấu đầu lòi đuôi, mọi người đều hiểu rõ, Đông Thanh là người của Túc Yểu, không ai được phép chạm vào.
Sau lưng mọi người, bọn họ sẽ thân mật hơn một chút, đó đã là thói quen từ thuở thơ ấu, Túc Yểu ỷ lại Đông Thanh, Đông Thanh thích Túc Yểu, hết thảy chỉ là điều hiển nhiên.
Ngón tay Đông Thanh khẽ nhúc nhích, cuối cùng xoa nhẹ búi tóc tinh xảo của Túc Yểu: “Niên Niên, mấy ngày nữa chúng ta lên chùa thắp hương đi.
”
Túc Yểu không bài xích việc Đông Thanh chạm vào mình, mà còn cọ cọ đầu vào bàn tay hắn.
Với Túc Yểu, người ở trên đời được chia thành ba loại.
Một là nam nhân.
Hai là nữ nhân.
Loại còn lại là Đông Thanh và Thừa tướng, có mối quan hệ gần gũi, thân mật với nàng.
Nàng gật đầu: “Được đấy.
”, đúng lúc nàng cũng muốn đi bái lễ.
Đông Thanh nhanh chóng bỏ tay xuống, Túc Yểu lại tay mắt lanh lẹ nắm lấy bàn tay hắn: “Sao ngươi lại bị thương thế này?”
Cảm giác mềm mại dịu dàng làm cơ thể Đông Thanh cứng đờ, hắn không rút tay về, chỉ thấp giọng đáp: “Không sao.
”
Đời này hắn không cự tuyệt việc trở lại