Quý Thu Trì từ lâu đã cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè, ngay cả với người trong nhà cũng vậy, chỉ đúng kỳ hạn gửi tiền về mà thôi.
Dường như những người xung quanh đều sống khá tốt, chỉ có cô là càng ngày càng tệ.
Đeo túi xách số lượng hạn chế, lái siêu xe những mấy nghìn vạn, quần áo, giày dép, đồ trang sức, tất cả đều là hàng xa xỉ phẩm, đón nhận biết bao ánh mắt hâm mộ của phái nữ, có đôi khi chính bản thân cô cũng cứ tưởng mình sống rất tốt, để rồi quên mất đằng sau lớp vỏ bọc hào nhoáng ấy là sự mục rữa đến tận cùng.
Vào lúc không muốn bị người quen nhận ra nhất lại gặp phải Giang Ngôn, cảm giác còn nhục nhã hơn cả việc bị lột sạch đồ giữa quảng trường đông đúc. Nỗi ê chề, xấu hổ khiến cô không thể ngẩng đầu lên được, không dám đối diện với anh dù chỉ một giây, thậm chí còn muốn bỏ chạy trốn tránh. Nhưng tất cả mọi thứ của hiện tại, đều là do cô tự chọn lấy.
Cô bối rối giật lấy tờ kết quả khám, nhét bừa vào túi xách, “Cậu được điều về thành phố Hải làm việc à? Có dịp thì ăn cơm cùng nhau nhé… Mà thôi, tốt nhất vẫn không gặp thì hơn.”
Cô đeo kính râm, che đi vết thâm tím ở khóe mắt.
“Cậu làm việc đi, tôi đi trước đây.”
“Từ từ đã.”, Giang Ngôn ngăn cô lại, “Vết thương trên mặt cậu là sao thế?”
“Không sao cả, lúc tắm không cẩn thận bị trượt chân ngã thôi.”
Anh mím môi, trầm mặc không nói, nhưng ánh mắt nghiền ngẫm phức tạp khiến Quý Thu Trì trong phút chốc không nói được gì. Anh là cảnh sát, sao có thể không nhận chuyện bị ngã tím mặt chỉ là một lời nói dối vụng về.
“Giang Ngôn, đừng hỏi nữa…”
…
Nữ diễn viên bị ngã từ trên lưng ngựa xuống, không chỉ khiến bộ phim đang quay dở phải tạm dừng, mà những chương trình giải trí và các hợp đồng đại diện ký kết trước đó đều phải hủy. Cô ta là nghệ sĩ mới phất lên, nếu không có được một chân trong các tác phẩm tiếp theo, cho dù có nổi tiếng đến mấy thì cũng chỉ như phù dung sớm nở tối tàn. Hiện giờ cô ta xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, ít nhất phải nghỉ ngơi nửa năm, mọi kế hoạch đều bị ảnh hưởng, kéo đến cả đống chuyện phiền toái, điều này khiến Lâm Hạnh Tử vô cùng đau đầu.
“Trước ba giờ chiều nay liên hệ với người phụ trách của tổ biên tập show, tuy tối qua con bé nhập viện đã bị chụp ảnh rồi, tất cả mọi người đều biết, nhưng vẫn cứ gọi cho bên đấy giải thích tình hình, thương lượng thử xem có thể đổi người được hay không.”
“Còn nữa, gửi một bản danh sách những nghệ sĩ đang có lịch hoạt động cho tôi.”, cô đang nói chuyện, giày cao gót nện lộp cộp trên sàn nhà, thì bỗng nhiên ngừng lại.
Trợ lý Trần nhìn theo tầm mắt của Lâm Hạnh Tử.
Khoảng cách quá xa, cô không nghe rõ đôi nam nữ cạnh bồn hoa đang nói gì, chỉ nhìn thấy một người định đi, còn một người thì ngăn lại.
Dì chuyên dọn vệ sinh đẩy xe đi ngang qua, mùi thuốc khử trùng quá nồng, Lâm Hạnh Tử bình tĩnh dời tầm mắt, bâng quơ hỏi một câu, “Cậu còn nhớ mối tình đầu của cậu không?”
Trợ lý Trần sửng sốt mất mấy giây, “… Mối tình đầu làm sao mà quên được, sau bao lâu cũng vẫn không quên.”
“Đại học hay Trung học?”
“Trung học, năm lớp Mười, ngồi cùng bàn với tôi.”, trợ lý Trần sờ mũi, có vẻ ngại ngùng, “Cô ấy học giỏi lắm, lúc đấy trẻ con, cứ cảm thấy cô ấy là người đẹp nhất, tốt nhất trên đời, chẳng phải lo chuyện gia đình, tiền bạc, nhà cửa, thích chỉ đơn giản là thích thôi. Hồi Đại học tôi cũng yêu đương, chia tay xong cũng buồn bã, nhưng vẫn không giống với mối tình đầu.”
Lâm Hạnh Tử gật đầu, “Ừm, đúng là không giống… Về công ty thôi.”
Trợ lý Trần vội vàng đuổi theo, do dự chốc lát rồi hỏi, “Cô cãi nhau với anh Giang à?”
Lâm Hạnh Tử không đáp, liếc sang bên cạnh, gương mặt hiện rõ vẻ hờ hững.
Có một lần, trợ lý Trần nghe tổng giám đốc Lý nói, lúc cô cười lên trông rất ngọt ngào, không hề có lực uy hiếp, cô còn trẻ, cứ như thế lại càng không thị uy được với ai, vì thế sau này cô rất ít khi cười ở công ty. Nhưng cậu ta biết, cô cười tươi trông rất đẹp, lúm đồng xu in rõ, nốt ruồi trên chóp mũi trông càng sinh động hơn, đám nghệ sĩ nữ của công ty đứng trước mặt cô xem ra còn kém hơn mấy phần.
Mà những lúc cô không nói lời nào, trên mặt không có chút biểu cảm, nhìn vào vô cùng xa cách.
Giống như hiện tại.
Cậu ta thức thời ngậm miệng lại, chạy chậm về xe trước để mở cửa cho cô.
Sau khi về đến công ty, Lâm Hạnh Tử gần như mở cuộc họp suốt cả ngày, ngay cả cơm trưa cũng là do nhân viên mua về cho.
Lý Nghiêu nhìn cô lớn lên từ thuở nhỏ, coi cô như con gái ruột, nên hiểu rất rõ tính cách của cô. Chắc chắn hôm nay tâm trạng cô không tốt, dáng vẻ nói chuyện cứng ngắc, lời lẽ không nể nang một ai, ngay cả anh ta cũng phải cứng họng.
“Nghe mẹ con nói, Giang Ngôn về thành phố Hải rồi.”
“…Vầng.”
“Muộn thế này rồi, con về sớm chút đi, việc còn lại để cậu xử lý cho, người bên kia con có quen đâu, cũng chẳng giúp được gì.”
“Con cảm thấy kiếm tiền thú vị.”, cô nghiêm túc nói, “Kiếm tiền có thể làm cho con thoải mái, nói chuyện tình cảm chỉ tổ ảnh hưởng đến tốc