Lâm Hạnh Tử từng hỏi thời khóa biểu của Lâm Kha, biết tiết học cuối cùng của buổi chiều là Hóa học, tiết của mẹ cô, mười hôm thì đến chín hôm là dạy quá giờ, mà Giang Ngôn lại là cán sự bộ môn.
Năm đó vừa hay có đợt cải cách giáo dục, Bộ giáo dục không cho phép học thêm, thế nên nhà trường chỉ trộm dạy tăng cường cho khối Mười hai. Vì Lâm Hạnh Tử bị thương nên không được ở nội trú, hết giờ là phải về nhà. Khi ấy, Lâm Húc Đông bận bịu, không thể đón cô được, Lý Thanh lại phải họp, thế nên bảo cô đợi ở trong phòng học.
Học sinh trong lớp đều đã về gần hết, chỉ còn một tốp nam sinh đang túm tụm, xem chừng là đang đợi người để đi đánh nhau.
Lúc Giang Ngôn đến, Lâm Hạnh Tử đang nằm rạp xuống bàn. Cẳng chân bó thạch cao chìa ra ngoài, Giang Ngôn nhìn mà sốt ruột, sợ cô đập vào chân bàn sẽ lại càng đau hơn.
“Khát chết mất, em muốn uống Coca, Coca lạnh ấy.”
“… Để anh đi mua.”
Trong trường không có cửa hàng, phải ra ngoài cổng mua. Lâm Hạnh Tử chờ một lúc vẫn không thấy anh về, liền nhảy lò cò ra cửa lớp, ngó xuống dưới xem.
Trong lớp bỗng truyền ra tiếng nói chuyện, “Bố nó chết lâu rồi, hít ma túy chết đấy, nhà nghèo rớt mùng tơi, nghe nói được nhà trường miễn toàn bộ học phí, ngay cả một bữa cơm cũng không trả nổi, toàn phải dựa vào cái mặt để lừa mấy em nữ sinh…”
Cửa phòng học khép lại, cô tựa lưng vào tường đứng chờ.
Lúc Giang Ngôn vặn nắp chai đưa cho cô, cô lại nói: “Uống Coca béo lắm, chai này anh uống đi, em muốn uống sữa chua cơ.”
“… Em đợi anh mấy phút nhé.”
Chàng trai vừa mới chạy lên đến nơi, còn chưa kịp lấy lại nhịp thở bình thường, lại chẳng hề oán giận lấy một câu. Lâm Hạnh Tử nhìn theo bóng anh, trong lòng vui mừng như nở hoa.
Chắc chắn anh ấy thích mình rồi.
Gãy chân cũng không ảnh hưởng đến việc anh ấy thích mình.
Bỗng nhiên, Lâm Hạnh Tử phát hiện ra chủ nhiệm lớp đang đi lên. Cô lập tức thu lại vẻ tươi cười, đẩy cửa phòng học ra, nhìn tên tóc vàng vừa