Mình là vợ chồng.
Có uống chút rượu, Giang Ngôn quẳng hết lý trí và chừng mực ra khỏi đầu, như một con thú săn quấn quýt si mê nhấm nháp con mồi đầu tiên của mình. Vật nam tính chọc vào hông cô, đến khi cách một lớp vải chạm tới khe hở nhạy cảm, anh lại càng tỏ ra mất khống chế.
Anh liếm mút từng tấc da thịt quanh gáy và xương quai xanh của cô, áo ngủ của cô bị cởi một nửa, để lộ ra bầu ngực mềm mại nõn nà, phập phồng theo từng nhịp thở, dụ dỗ mời gọi anh tới nhấm nháp. Cô mới tắm, đầu ngực đỏ hồng, anh liếm mấy cái rồi ngậm lấy, khẽ nhay cắn.
Lâm Hạnh Tử hừ thành tiếng, cô là người sợ đau kinh khủng, mà dường như nằm trên thảm, cô không còn đường chạy trốn. Cơ thể Giang Ngôn đè nặng phía trên, môi lưỡi như hút cạn không khí trong phổi cô, sau đó lại chuyển về bầu ngực mẫn cảm. Lần đầu tiên đầu ngực của cô bị anh “tấn công” dữ dội đến vậy, tự cô cũng có thể cảm thấy nó đã cương cứng lên, động tác đẩy bả vai anh lại có vẻ như cực kỳ yếu ớt.
Cô vừa giãy giụa lại vừa hưởng ứng, muốn trốn chạy vì đau, nhưng lại không kiềm chế được nỗi khát vọng, thế nên lại ôm ghì lấy anh. Cứ đưa đẩy như vậy thật sự là một kiểu tra tấn với Giang Ngôn, quét sạch chút nhẫn nại còn sót lại trong ý thức của anh.
Giang Ngôn nâng người dậy, áo ngủ anh đang mặc là của Lâm Húc Đông, anh thậm chí còn chẳng muốn lãng phí mấy giây cởi cúc áo, cứ thể lột phăng qua đầu.
Hệ thống sưởi sàn mở cả ngày, sau lưng là tấm thảm ấm nóng, Lâm Hạnh Tử lại cảm thấy như mình sắp bỏng rồi.
Không, đó là vì ngọn lửa trong mắt Giang Ngôn khi anh nhìn cô.
Anh cởi áo rất nhanh, lúc cúi xuống cởi đồ cho cô thì nhẹ nhàng hơn một chút.
Sắc đỏ trên má Lâm Hạnh Tử từ lúc nói câu “Mình là vợ chồng, không đeo bao cũng không sao.” còn chưa rút hết, thì đã lại rực lên trong phút chốc, hai mắt long lanh, hoảng hốt, đầy mê muội.
Anh luôn có thể khiến cô khuất phục trước dục vọng thể xác một cách dễ dàng.
Quần lót bị Giang Ngôn kéo xuống mắt cá chân, đó là thứ đồ cuối cùng trên người cô. Cô nằm yên, giơ tay lên che đi nửa khuôn mặt, trước ngực bị khuỷu