Ban đêm, trời đổ một trận tuyết lớn, tới sáng, trên mặt đất và các mái nhà của tiểu khu đã trắng xóa, vài cành ngô đồng già cũng đã đứt lìa khỏi cây.
Lý Thanh dậy sớm dọn dẹp trong ngoài nhà một lượt, Lâm Húc Đông thì đi dán câu đối lên cửa. Di động của ông đổ chuông, là một dãy số không có tên trong danh bạ, người tìm ông rất nhiều, Lý Thanh lại chẳng bao giờ động đến điện thoại của ông.
“Ông Lâm, điện thoại của ông này, vào phòng mà nghe, để cho hai đứa nó ngủ thêm một lúc nữa, đừng có đánh thức chúng nó.”
Lâm Húc Đông lau tay rồi nhận lấy điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ bực bội, ông nghiêng người, ấn nút tắt máy.
Lý Thanh liếc ông một cái, “Sao lại không nghe?”
“Điện thoại quấy rầy thôi, bà đi nấu cơm đi.”
Năm phút sau, số máy đó lại gọi tới, Lâm Húc Đông nghiến chặt hàm, miết mạnh chiếc điện thoại, khớp ngón tay gồ lên trắng bệch.
Lý Thanh vào bếp đun nước, Lâm Húc Đông đóng cửa phòng lại, đi ra ban công trong phòng ngủ rồi mới bắt máy.
“Cục trưởng Lâm, năm mới tốt lành.”
“Ông lại muốn làm gì!”
“Cục trưởng Lâm đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ muốn nói lời cảm ơn với cục trưởng Lâm thôi. Triển Diễm mới nhờ bạn nó mua được một ít trà ngon, lúc nào cục trưởng Lâm có thời gian rảnh, để nó mang đến biếu ông nếm thử.”
“Không cần, đây là một lần cuối cùng rồi, đừng có liên lạc với tôi nữa!”
“Cục trưởng Lâm nói gì vậy, thường xuyên liên lạc, tình cảm mới không đứt đoạn được chứ.”, quả nhiên người ở đầu dây bên kia bật cười, ẩn ý sâu xa, “Sức khỏe của chị nhà vẫn tốt chứ?”
Sắc mặt Lâm Húc Đông trầm xuống, ông thấp giọng quát, “Triển Thiên Hùng, tôi cảnh cáo ông, đừng có lấy người nhà tôi ra uy hiếp tôi nữa! Con giun xéo lắm cũng quằn thôi!”
Ông ngắt máy, thở phì phò đấm một phát vào tường.
…
Khó có dịp được quẳng bỏ công việc và những chuyện rối rắm khác ra khỏi đầu, Lâm Hạnh Tử quyết tâm ngủ nướng một hôm, cũng không cho Giang Ngôn dậy, nằm ôm anh quá ấm, cô còn chẳng muốn động đậy.
Giang Ngôn đã hai ngày không cạo râu, hàm dưới lún phún những lọn râu ngắn, Lâm Hạnh Tử ngủ đẫy giấc rồi lại bắt đầu nghịch ngợm, chốc chốc lại sờ sờ, một lúc lại cọ cọ.
Ngoài cửa sổ, bông tuyết bay lả tả theo gió, trong nhà ấm áp yên tĩnh, chẳng ai nói chuyện, bên tai chỉ có tiếng hít thở đều đều của nhau.
Lý Thanh không quấy rầy họ. Lúc Lâm Hạnh Tử vào bếp uống nước mới biết sáng sớm Lâm Húc Đông bị lên cơn suyễn, đã uống thuốc và vào phòng nghỉ ngơi rồi. Giang Ngôn không thể về quê ăn Tết với mẹ nên gọi điện về cho bà, mẹ Giang dặn anh chú ý giữ sức khỏe, nhân thể kể luôn chuyện bố của Quý Thu Trì hôm qua lại đến hỏi thăm chỗ ở của cô, vì tháng này cô không gửi tiền về nhà. Giang Ngôn dặn bà cố gắng tránh đi, bởi lão ta căn bản là không chịu nói lý lẽ, chỉ quan tâm đến tiền.
Lâm Hạnh Tử nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ của bố mẹ lại rồi đi ra, dựa vào lòng Giang Ngôn, rầu rĩ nói: “Mấy năm nay bố già đi nhanh thật đấy, tóc bạc hết cả rồi.”
Lâm Húc Đông đã hơn năm mươi tuổi. Ông không có hậu thuẫn tốt, coi như là dựa vào chính bản thân mình mà đi được đến ngày hôm nay, danh tiếng trong cục vô cùng tốt. Giang Ngôn tình nguyện tin rằng trước sau ông vẫn luôn đứng về phía chính nghĩa.
“Trong cục dồn lại không ít vụ án, bố chịu nhiều áp lực, vừa nãy cũng đã liên hệ với bác sĩ Tần rồi, lát nữa anh đến bệnh viện lấy thuốc.”
“Em đi cùng anh.”, Lâm Hạnh Tử ngẫm nghĩ, bố đổ bệnh khiến cô bỗng dưng động lòng trắc ẩn, “Nhân thể đến đơn vị anh đi, mẹ gói sủi cảo, mang cho cô ấy một ít… Hôm nay là Tết mà.”
Quý Thu Trì vẫn còn bị giam ở cục cảnh sát.
Nhất định Triển Thiên Hùng sẽ bảo lãnh cho cô ấy ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Nói xong câu này, Lâm Hạnh Tử thoáng cảm thấy bối rối. Lúc trước, người đòi Giang Ngôn phải ly hôn hoặc giữ khoảng cách với