“Em kể cho anh nghe nhé?”, Lâm Hạnh Tử cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Cô không muốn mình và Giang Ngôn sẽ mâu thuẫn vì tên khốn Triển Diễm kia, nhưng nếu thật sự Giang Ngôn không hề giận cũng chẳng hề bận tâm chút nào, cô lại thấy không thoải mái cho lắm.
“Thật ra cũng chẳng có gì hay ho cả, còn hơi bẽ mặt là đằng khác, anh không được cười em đâu đấy.”
Giang Ngôn cam đoan, “Được.”
Lâm Hạnh Từ nằm xuống giường, nhớ đến đâu thì kể đến đó, bởi chuyện của cô và Triển Diễm cũng chẳng có gì mà không thể nói ra được.
“Tiếng Anh của em không tốt lắm, một mình ra nước ngoài, bạn bè chẳng có, mọi thứ đều xa lạ, hơn nữa người bản xứ lại bài xích người nước ngoài, em vừa đi được ba tháng đã muốn về, nhưng mà bố không cho.”
Cho đến giờ, Lâm Hạnh Tử vẫn không hiểu được vì sao lúc đó Lâm Húc Đông lại có thái độ cương quyết như vậy.
Khi ấy, tối nào cô cũng gọi điện than khóc, biết Lâm Húc Đông cưng chiều cô, nên mỗi lần cô đều gọi cho ông trước. Lâm Húc Đông biết cô nhớ nhà, nhưng nhất quyết không chịu nhân nhượng, lần nào ông cũng bảo: “Khương Khương ngoan, nghe lời bố, học hành cho tử tế, chờ một thời gian nữa bố mẹ sẽ sang thăm con.”
“Một tháng sau, Triển Diễm cũng sang đó, học cùng trường với em, ở căn hộ bên cạnh em.”
Ngoài miệng thì nói là vì cô, nhưng có quỷ mới biết trong đầu hắn nghĩ gì, hắn là kẻ mặt dày, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ yêu đương mù quáng.
“Bố em với bố Triển Diễm là bạn học cũ, từ hồi mầm non em đã quen cậu ta rồi, ngày xưa hay đánh nhau lắm, sau này cậu ta biết nhường nhịn em, em lại thấy mất thú vị. Mãi cho đến cấp Ba, tuy em không thích cậu ta lắm, nhưng cũng không đến mức ghét, việc cậu ta ra nước ngoài chắc chắn là có kế hoạch của cậu ta, nhưng thật lòng mà nói, em khá là cảm kích đấy.”
Ở một đất nước xa lạ, có một người bạn quen thuộc bên cạnh, ít nhiều cũng thấy dễ chịu hơn.
“Ba năm liền em không về nước, lâu dần cũng thành quen, vốn đã định tốt nghiệp Đại học xong là sẽ làm thủ tục để về rồi, chứ không phải như Triển Diễm nói là vì cậu ta đâu.”
Cô chỉ mới kể vài câu, nhưng Giang Ngôn đã có thể tưởng tượng được, một cô gái nhỏ bị đưa sang nơi đất khách quê người sẽ cô đơn đến nhường nào. Triển Diễm có thể nói ra câu “Không có tôi, cô ấy chẳng sống tốt được.”, đương nhiên là vì đủ tự tin, có thể là hơi phô trương, nhưng mấy năm đó, Triển Diễm ở bên cạnh Lâm Hạnh Tử là chuyện mà Giang Ngôn không thể phủ nhận được.
“Lúc nào thì ở bên nhau?”
Giọng điệu Giang Ngôn vô cùng bình thản, Lâm Hạnh Tử trộm liếc anh một cái, trên mặt anh không hiện cảm xúc gì, anh chỉ thò tay vào lấy cái cặp nhiệt độ ra.
“Thì… thì… hồi tốt nghiệp, có một hôm, nhà em bị trộm đột nhập, trộm đồ thì thôi đi, lại còn nổi máu dê xồm…”
Chuyện còn lại chẳng cần kể cũng biết, Triển Diễm đã làm việc mà một con người nên làm.
“Cậu ta anh hùng cứu mĩ nhân, em cảm động, lấy thân báo đáp à?”
“Cái gì chứ, em cũng chỉ nông cạn trước mặt anh thôi.”, Lâm Hạnh Tử trợn trừng mắt, “Chẳng qua là cậu ta thừa nước đục thả câu, em lại chẳng thích cậu ta, sao phải đồng ý chứ! Sau đấy cậu ta cứ bảo em già mồm không chịu thừa nhận, còn đòi chơi trò nhìn vào mắt nhau hai mươi giây. Nực cười, em vừa trải qua sự cố, nhịp tim đập có thể bình thường được sao? Cậu ta quá gian xảo, em… hôm đấy đầu óc em bị chập mạch… Nhưng