Lâm Hạnh Tử vẫn còn sốt, nhiệt độ cơ thể hơi cao, rõ ràng còn phải uống thuốc thêm một lần nữa nhưng cô chê đắng nên thôi. Cơ thể Giang Ngôn cũng dần nóng lên, nhưng cô lại yêu sự nóng bỏng đó của anh.
Cúc áo của Giang Ngôn được cởi ra từng chiếc một, Lâm Hạnh Tử liền tranh thủ giật bỏ.
Anh luyến tiếc thậm chí chỉ một giây, ngay cả khi cởi quần áo cũng vẫn hôn ghì lấy cô, cơ thể trần trụi nóng rẫy vội vã áp lên.
Lâm Hạnh Tử ngửa đầu, hai bàn tay lướt dọc cơ thể anh, đi qua cơ bụng rắn chắc, rồi lại trở lên vuốt ve vết sẹo trên vai anh.
Lần trước, nghe đồng đội của anh nói, đó là vết thương do súng gây ra, suýt chút nữa làm anh mất một cánh tay.
Giữa lúc môi lưỡi quấn quýt, Giang Ngôn nếm được thứ chất lỏng mằn mặn, đưa tay lên xoa má cô cũng là cảm giác ướt đẫm, trái tim anh như bị bóp nghẹt.
Cô gần như chưa bao giờ khóc trước mặt anh, thậm chí ngay cả khi yếu thế. Lúc bị người khác bắt nạt, cô có thể trả lại bằng một cái tát thẳng thừng, chẳng chút e dè, cũng không nói lời mềm mỏng. Lần đầu tiên nghe anh nhắc đến người nhà, hay lần nghe đồng đội của anh kể về chuyện anh gặp nguy hiểm trong khi làm nhiệm vụ, cô cũng chỉ đỏ mắt, kiềm chế dòng lệ mà nhìn anh, vậy thôi cũng đủ khiến anh hoảng hốt.
Anh nâng mặt cô lên, vồn vã hôn lên cằm cô, nhẹ nhàng rải những nụ hôn nhỏ vụn quanh khóe mắt ẩm ướt. Hơi thở nóng rực và mùi rượu thoang thoảng phả vào mặt Lâm Hạnh Tử, cô không nghe rõ được những lời nỉ non mơ hồ trong miệng anh, cô chỉ muốn anh mà thôi.
Ít ra, ngay tại giờ phút này, anh có thể tạm thời vứt bỏ trách nhiệm và sứ mệnh, hoàn toàn thuộc về cô.
Chỉ thuộc về riêng mình cô.
Sau lưng là cửa kính lạnh ngắt, phía trước là cơ thể nóng bỏng của anh. Màn pháo hoa kết thúc trả lại sự tĩnh mịch cho bóng đêm. Anh cẩn thận kéo đai áo ngủ của cô ra, thả nó rơi xuống sàn nhà.
Thời gian như nhập làm một với cái đêm của một năm trước.
Cô tới gần, trong lòng anh mừng phát điên nhưng vẫn có điều kiêng dè, cô đẩy ra, anh lại lưu luyến, dùng cơ thể vây chặt lấy cô.
“Không sao…”, Lâm Hạnh Tử mặc kệ mình có sốt hay không, cẳng chân thon dài quấn lên eo anh, “Anh nói rồi mà, đổ mồ hôi nhanh khỏi.”
Tiếng nói mơ hồ xen lẫn cùng tiếng thở dốc, cô rướn người hôn yết hầu của Giang Ngôn, đầu lưỡi đưa ra liếm vòng quanh cục xương sụn nhô lên. Đây là nơi cực kỳ mẫn cảm của anh, hơi thở anh lập tức trở nên nặng nề, mồ hôi túa ra đầy trán.
Anh còn đang rối rắm trong sự lo lắng cho cơ thể của cô và dục vọng đang điên cuồng gào thét, cuối cùng, anh đè tay chân cô lại, vùi đầu vào cổ cô