Lâm Húc Đông tăng ca, chỉ có hai mẹ con ăn tối. Lý Thanh cảm thấy tâm trạng Lâm Hạnh Tử hôm nay không được bình thường, trước khi đi ngủ, bà hỏi dò, “Tháng này có phải con chưa đến kỳ kinh nguyệt không?”
Trong lòng Lâm Hạnh Tử đang ngổn ngang trăm mối phiền loạn, như hàng nghìn sợi rễ bện chặt vào nhau, đầu óc cô lúc này chỉ còn mỗi câu nói của Quý Thu Trì trước khi đi, không có sức lực dư thừa mà đuổi theo ý tứ trong lời nói của Lý Thanh.
“Vẫn chưa đến.”
“Thế con với Giang Ngôn bình thường có tránh thai không?”, Lý Thanh là người từng trải, hồi Lâm Hạnh Tử học lớp Mười, bà đã bắt gặp cô ghé vào cửa sổ hôn trộm Giang Ngôn rồi. Là một người mẹ, bà hiểu, lúc vừa kết hôn, con gái bà không buông bỏ được sự kiêu ngạo và lòng tự tôn, lại vì Giang Ngôn bị điều đến nơi khác làm việc, không gặp mà cũng ít liên lạc. Nhưng nửa năm nay thì khác, Giang Ngôn được điều về, chỉ cần ở nhà, hai vợ chồng đều ngủ chung.
Lần này Lý Thanh hỏi quá trực tiếp, Lâm Hạnh Tử thoáng sửng sốt rồi mới hiểu ra.
“Chu kỳ của con vốn không chuẩn mà mẹ, có lúc sớm, có lúc lại muộn cả chục ngày. Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung nữa, con đã vì chuyện này mà mất mặt một lần rồi đấy.”
“Được rồi, được rồi, con đi ngủ sớm đi.”, Lý Thanh cũng chỉ nhân tiện hỏi thăm một chút mà thôi. “Bố con vừa gọi điện, bảo là mấy ngày nay sẽ không về nhà, còn dặn con đi làm nhớ về đúng giờ, đừng chạy lung tung.”
“Vâng.”, Lâm Hạnh Tử thấp giọng đáp.
Cánh cửa khép lại, cô bất lực ngồi thụp xuống, đưa tay che mặt, hít sâu mấy hơi.
Cô vẫn chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với Lâm Húc Đông, lần đầu tiên trong đời cô có cảm giác hoảng sợ như vậy.
Chỗ giấy tờ cất trong két sắt như một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ “đoàng” một tiếng, phá tan nát cái gia đình này.
Nhân chứng Giang Ngôn muốn bắt tên là Nghiêm Lực, con nuôi của anh em cùng cha khác mẹ với Triển Thiên Hùng, bảy tuổi được nhận nuôi từ cô nhi viện, sau khi bố nuôi qua đời liền đi theo Triển Thiên Hùng.
Chu Phong nhận được tin tình báo, trong tay Nghiêm Lực có bằng chứng mang tính then chốt, không chỉ cảnh sát đang tìm gã, mà cả Triển Thiên Hùng cũng đang ráo riết truy lùng.
Gã đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ mạng, xuất thân quân ngũ khiến gã có tính cảnh giác rất cao, chỉ hơi có khả năng bại lộ hành tung là sẽ lập tức bỏ đi, từ thành phố Hải chạy một mạch tới biên giới, trốn vào núi hoang.
Giang Ngôn đuổi theo gã không biết mệt mỏi suốt hai mươi mấy ngày ròng rã.
“Anh Giang, đối phương không chỉ có một tên đâu, với lại bọn chúng có súng, chỗ này địa hình quá phức tạp, trời nhanh tối, đi vào tiếp sẽ lạc đường đấy.”, Nhị Hổ nhìn vào khu rừng già, thận trọng nói, “Theo tiếp không?”
Người của Triển Thiên Hùng đang bám theo sau, chẳng mấy nữa sẽ đến kịp, nếu để bọn chúng tìm thấy Nghiêm Lực trước, thì đúng là kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ.
Thể lực của mấy người đã hao mòn không ít, tất cả chỉ còn dựa vào ý chí để chống đỡ. Đôi giày của Nhị Hổ bị toác đế, quần áo mười ngày chưa thay, mà Giang Ngôn cũng chẳng hơn gì.
Gần đến chạng vạng, sắc trời dần thẫm lại, khắp lối vào chỉ toàn thấy những thân cây cao mấy chục mét, trước mắt là cả một khoảng tối đen. Nghiêm Lực vứt bỏ xe men theo đường nhỏ chạy vào trong núi. Nơi này vừa có tuyết rơi, một khi bước vào trong sẽ chẳng thể biết sẽ gặp phải mối nguy hiểm nào.
“Theo!”, Giang Ngôn cắn răng nhổ