Lúc trước Triển Thiên Hùng đã có ý đề phòng Quý Thu Trì, ngay năm đầu tiên, lão ta đã ép cô hít thuốc phiện.
Cô mất tận bốn tháng để hoàn toàn dứt bỏ ma túy, cả người gầy rộc đến đáng thương.
Cô không muốn gặp người khác, đặc biệt là Giang Nghi.
Thời gian sau đó, Giang Nghi chuyển đến căn hộ ở tầng dưới căn hộ của cô, phải đến cả tháng trời cô không ra khỏi cửa. Sau khi tốt nghiệp, cô cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè, mấy năm đi theo Triển Thiên Hùng, đám người cô quen cũng chỉ toàn bồ nhí của mấy lão già, chẳng ai còn nhớ đến cô cả.
Lâm Hạnh Tử nhìn mà thấy lo lắng, bèn tìm cho cô một bác sĩ tâm lý.
Dần dần cũng đã có chút khởi sắc, cô bắt đầu chịu nói chuyện, giao lưu, ít ngây ngẩn thẫn thờ hơn, cũng sẽ tự mình nấu cơm.
Ngày dự sinh của Lâm Hạnh Tử sắp đến. Hôm nay là đông chí, Quý Thu Trì định sẽ đi mua một ít đồ sơ sinh, tuy cô biết Lâm Hạnh Tử chẳng thiếu, trong nhà hẳn là đã sắm sửa đầy đủ rồi, nhưng cô vẫn muốn tỏ chút lòng thành, bởi Lâm Hạnh Tử và Giang Ngôn đã giúp cô quá nhiều rồi.
Còn chưa ra đến cửa thì chuông đã reo, cô tưởng là Giang Nghi.
“Đúng là ở đây rồi.”, Quý Cường nhếch miệng cười hô hố, không thèm quan tâm đến Quý Thu Trì đang đứng như trời trồng, cứ thế nghênh ngang đi vào nhà ngắm nghía, “Bố mày đến cơm chẳng có mà ăn, thế mà mày lại ở căn nhà ngon như thế này giữa thành phố lớn! Chẳng trách năm sáu năm không về nhà, điện thoại cũng không gọi, tao đúng là phí công đẻ ra cái ngữ vô ơn như mày.”
“Tôi đã cho ông sinh hoạt phí rồi.”
“Gì cơ? Bố mày cực khổ nuôi mày mười mấy năm, cho mày ăn, cho mày mặc, cho mày học hành, à, giờ cứng lông cứng cánh rồi, không muốn nhận tao là bố có phải không?”
Nếu có thể, Quý Thu Trì thà không có người bố này.
“Đừng hòng!”, lão ta đặt mông ngồi xuống sô pha, có vẻ là không định đi, “Mày mà mặc kệ tao, tao sẽ đi kiện mày, để cho cả nước phán xét.”
Quý Thu Trì không muốn nhìn thêm một chút nào nữa, “Tôi không có tiền, ông đi mà kiện.”
Đương nhiên lão ta không tin, “Không có tiền mà mày ở nhà đẹp thế này?”
“Nhà là của bạn tôi, ông đi nhanh đi.”
“Đi á? Bố mày tốn bao nhiêu công sức mới tìm được mày, không cho được hớp nước nào đã đuổi tao đi á? Ối giời ơi!”, lão ta gân cổ lên la khóc, “Kiếp trước không biết tao tạo nghiệp gì, mà lại đẻ ra cái thứ bất hiếu như mày, năm sáu năm trời chả thèm quan tâm đến người nhà…”
Quý Thu Trì phải cố kiềm chế mới không tông cửa bỏ đi.
Tuy trong nhà chẳng có gì đáng giá, nhưng nhà là của Lâm Hạnh Tử, vì tiền, không biết lão ta sẽ phá phách như thế nào nữa.
“Đi ra ngoài, bằng không tôi báo cảnh sát đấy.”
“Cái gì?! Muốn báo cảnh sát bắt tao á? Được thôi, tao lại đang muốn xem mày định làm gì tao đây này. Nói thử xem? Sao, không dám để hàng xóm của mày biết mày đối đãi với bố đẻ mày thế nào à? Hôm nay tao… Giang, Giang Nghi?”, tiếng la lối om sòm của lão ta bỗng tắt ngúm, lão trợn mắt nhìn người đang đi vào, như thể nhìn thấy quỷ.
Giang Nghi kéo Quý Thu Trì ra sau người, “Em không sao chứ?”
Quý Thu Trì lắc đầu.
Cảnh tượng khó chịu hơn thế này, Giang Nghi cũng đã từng gặp rồi. Trước kia, lúc mẹ cô còn sống, ông bố nát rượu của cô thua bạc trở về vừa đánh vừa chửi, có lần còn đánh lúc cô đang tắm, cơ thể trần trụi bị đánh đến tróc da tróc thịt. Khi ấy, là Giang Nghi đã cầm quần áo bọc cô lại, cõng cô vào nhà vệ sinh. Năm ấy cô mới sáu tuổi.
Quý Cường nhất quyết không chịu bỏ cuộc, dù Giang Nghi cao lớn hơn lão, lão lại là con ma men, tuổi cũng đã lớn, đứng trước mặt Giang Nghi đúng là hơi sợ hãi, nhưng lão vẫn quyết tâm đòi tiền, không muốn ra về tay trắng, đánh không lại nên chỉ có