Không biết bắt đầu từ lúc nào, trên dãy hành lang của tầng ba, Giang Ngôn không còn nhìn thấy bóng dáng Lâm Hạnh Tử nữa.
Lâm Tang giúp cậu gửi đề cương cho Lâm Hạnh Tử, cô lại nhờ Lâm Tang trả lại y nguyên cho cậu.
Có đôi khi, trên sân thể dục nhìn thấy cậu từ xa, không đợi cậu đến gần, cô đã kéo bạn xoay người bỏ đi.
Giang Ngôn ý thức được hình như cậu đã làm sai điều gì rồi.
Nhưng rồi cậu lại chẳng biết mình đã làm sai điều gì nữa.
Ngay cả Lâm Kha cũng bị vạ lây, cậu ta kém nhạy bén, qua mấy tháng mới bắt đầu phát hiện ra, nhưng nghĩ nát óc cũng không hiểu, “Thù làm gãy chân không đội trời chung, thế mà em gái tôi còn chẳng giận tôi, nhưng sao dạo này nó cứ nhìn thấy tôi là như thấy kẻ thù không bằng ý? Tôi có làm gì đâu nhỉ, ngoại trừ hôm nọ nhân lúc nó ngủ trưa lén ăn nốt que kem cuối cùng trong tủ lạnh ra, tôi không hề bắt nạt con bé. Giang Ngôn, cậu nhớ lại hộ tôi xem nào.”
Giang Ngôn nhìn sang khu lớp học đối diện sân thể dục, trầm mặc không nói gì.
Cậu biết giờ chào cờ mỗi tuần cô đều đứng ở cuối hàng, vì chủ nhiệm khối Mười cực kỳ thích gọi tên cô, cậu biết cứ thứ Tư hàng tuần, cô sẽ đến trường sớm hơn mọi ngày, tranh thủ lúc vắng người để mua một cái bánh bao nhân thịt gà trộn nấm, cô chỉ ăn duy nhất loại bánh bao đó. Cậu biết cô ghét nhất là môn tiếng Anh, đi học hay trộm chơi điện tử, cậu biết cô luôn dùng hai chun để buộc lọn tóc đuôi ngựa, buộc dây giày cũng phải thành hình nơ bướm thật đẹp…
Nhưng cậu lại không biết vì sao cô bắt đầu ghét mình.
“Con gái đúng là hay thay đổi, năm tuổi hay mười lăm tuổi đều như nhau cả, hôm qua còn leo lẻo là “anh tốt nhất, anh siêu nhất”, hôm nay đã giở mặt như không quen biết rồi, khó hiểu, khó hiểu.”
Lâm Kha lắc đầu cảm thán, còn bảo đợi thi Đại học xong sẽ mua cả đống kem về dỗ em gái.
Giang Ngôn nghĩ, có phải mình cũng nên đi dỗ không?
Thi Đại học xong, Giang Ngôn chỉ về quê đúng hai tuần. Căn phòng mẹ thuê cho cậu ở gần Nhất Trung để tiện đi học vẫn còn ba tháng nữa mới đáo hạn, cả kỳ nghỉ hè, cậu đều ở lại thành phố Hải đi làm thêm, nhưng trước sau vẫn không nhìn thấy cô.
Ngày nhận được lương làm thêm, Giang Ngôn mua một chiếc lắc tay, chạy quanh sân thể dục của Nhất Trung mười bốn vòng, lòng bàn tay đổ mồ hôi thấm ướt cả chiếc túi nhung, cuối cùng mới dám lấy hết can đảm đi nhờ Lâm Tang giúp.
“Khương Khương ra nước ngoài rồi, chắc là mấy năm tới sẽ không về đâu, nguyên nhân thì… trong nhà con bé có chút chuyện, không tiện nói.”
Cô đến một nơi cách thành phố Hải một vạn bốn nghìn km.
Ngày về chẳng biết là khi nào.
…
Năm hai Đại học, Giang Ngôn quyết định tham gia quân ngũ.
Trước khi đi, mấy người bạn cùng phòng tụ tập ăn với nhau một bữa cơm, ăn xong lại mua một thùng bia mang ra sân thể dục. Buổi chiều tối hôm ấy, ánh hoàng hôn như được một người cầm bút lặng lẽ họa lên, sắc trời đã tối, nhưng ánh trời chiều còn sót lại thì đỏ rực như lửa.
Giang Ngôn dùng di động chụp một tấm ảnh.
Đám bạn bên cạnh uống say ngây ngô cười đùa trêu ghẹo, hỏi có phải anh đang nhớ cô gái nào không.
Trường cảnh sát ít nữ sinh, nhưng bên cạnh là trường sư phạm, mĩ nhân nhiều vô kể. Giang Ngôn vừa vào học có nửa năm nhưng đã cực kỳ nổi tiếng vì một bức ảnh do người qua đường chụp trộm. Nữ sinh theo đuổi anh không thiếu, nhưng anh lại luôn cách xa cả ngàn dặm. Quãng thời gian Đại học tươi đẹp, không yêu đương thì thật lãng phí, bạn cùng phòng còn từng nghi ngờ xu hướng giới tính của anh.
Sau khi tốt nghiệp, Giang Ngôn đăng ký vào cục cảnh sát thành phố Hải.
Năm thứ nhất không đỗ, sau đó anh mới biết, suất duy nhất đó dành cho cháu trai của cục phó.
Năm thứ hai lại tiếp tục thi.
Người phỏng vấn hỏi anh vì sao lại chấp nhất như vậy, khu vực khác cũng không tệ mà, Giang Ngôn ngoài miệng thì trả lời đầy chính trực, nhưng trong lòng thì nghĩ: Lâm Húc Đông mới lên chức cục trưởng, mấy năm tới chắc chắn sẽ không bị điều đi nơi khác, so với tính cách nóng nảy dữ dằn của Lý Thanh, Lâm Hạnh Tử sẽ thân thiết với Lâm Húc Đông hơn, mà Lâm Húc Đông cũng sẽ cưng chiều cô hơn.
Nơi này là nơi gần cô nhất.
Năm nào Lâm Kha cũng về thành phố Hải, không ở lại lâu, nhưng kiểu gì cũng sẽ tìm cách để hẹn Giang Ngôn đi ăn cơm uống rượu, nhân thể về thăm Nhất Trung một chuyến.
Nhất Trung xây một khu phòng học mới, khối Mười và Mười một đều chuyển qua đó, chỉ riêng khối Mười hai là ở lại khu phòng học cũ.
Tiệm bánh ngọt ở cổng vẫn còn, tổng thể cả ngôi trường vẫn không khác xưa là mấy.
Từ cổng trường vào đến khu phòng học có tổng cộng 107 bậc thang. Giang Ngôn ngẩng đầu, dường như có thể nhìn thấy hình ảnh mình mặc bộ đồng phục màu xanh lam, trên lưng là cô gái lanh lợi hoạt bát.
“Mẹ nó chứ!”, Lâm Kha đột nhiên buông một câu chửi tục, “Thằng chó Triển Diễm này có biết xấu hổ không thế!”
Giang Ngôn hoàn hồn, ánh mắt dừng lại ở bức ảnh trên màn hình điện thoại của Lâm Kha.
Một bữa lẩu cay này tác dụng chậm nhưng mạnh, cay đến nỗi lục phủ ngũ tạng anh đều nhâm nhẩm đau.
“Em gái tôi cái gì cũng tốt, mỗi mắt nhìn đàn ông là quá tệ, câu tới câu lui vẫn là hời cho thằng chó Triển Diễm.”, Lâm Kha hùng hổ rời khỏi Wechat, “Tháng sau lớp mình tổ chức họp lớp đấy, thời gian cụ thể vẫn chưa chốt, chắc là cuối tháng, cậu đi được không?”
“Chưa chắc lắm.”
“Vậy được, đến lúc đấy tôi lại gọi cậu sau. Lâm Tang cũng về đấy, bao nhiêu năm rồi cậu cũng không gặp con bé còn gì.”
Giang Ngôn lãnh đạm đáp “ừ” một tiếng, rút một điếu từ bao thuốc lá trong tay Lâm Kha ra rồi châm lửa.
Lâm Kha kinh ngạc, “Cậu bắt đầu hút thuốc từ lúc nào đấy?”
“Mới thôi, thư giãn chút.”
Lâm Kha nhận được một cuộc điện thoại nên đi