"Mộc Hân... Em ở ngoài sân cũng thấy rõ, hắn ta là cố ý! "_Phúc An khó chịu trong lòng khi nhìn cô mới đó mà làm như xa lạ cùng anh. Cô còn đứng ra bênh vực cho người khác nữa.
Mộc Hân ánh mắt chứa đầy thương tâm nhìn anh, cô thật sự cũng xót cho anh lắm nhưng mà... Cô không thể quan tâm anh như trước nữa, tư cách gì chứ?
"Thì sao? Cố ý thì sao? "
Lời nói cọc lóc của cô, không có chút gì là quan tâm anh. Phúc An tức giận trong lòng, bàn tay nắm thành nắm đấm muốn gây sự cùng với Gia Hào. Nhưng có Mộc Hân ở đây, anh không thể ra tay được. Phúc An cầm lấy tay của Mộc Hân để lên mặt mình, ánh mắt anh thay đổi khẩn thiết nhìn cô:
"Mộc Hân em đừng giận anh nữa mà! Anh thật sự rất đau đó! "
"Phúc An... "_bàn tay cô run run chạm trên gương mặt anh. Trái tim lại lần nữa bị khơi sâu vết thương. Nhìn anh như thế này cô thật sự chịu không nổi, không cầm được lòng.
Nhìn thấy ánh mắt của Mộc Hân có sự ươn ướt, Phúc An biết cô không thể không quan tâm đến mình. Anh biết cô hẳn là vẫn còn thương anh nhiều lắm, làm sao có thể dễ dàng quên được chứ. Khóe miệng anh cong lên một nụ cười vui vẻ.
Thế nhưng, có điều gì đó kéo Mộc Hân trở về thực tại, cô đanh mặt nhìn anh, rút tay về:"Anh bị sao thì liên quan gì tôi? Chúng ta chia tay rồi! "
"Hả!?! "
Có lẽ ở trường ai cũng biết cô và anh quen nhau, đội bóng rổ hay cầu lông cũng không ngoại lệ. Họ vừa xinh đẹp, xứng đôi lại còn tài giỏi, rất hợp với nhau. Chuyện tình ai cũng ngưỡng mộ trong khoảng từ đầu năm học đến giờ.
Vậy mà chưa gì Mộc Hân đã công bố bọn họ chia tay, có phải làm nhiều người tiếc nuối mà cũng vui mừng hay không? Ai cũng bất ngờ nhìn cô và anh đang đứng đối diện nhau, giữa họ chẳng thấy chút cảm xúc gì.
"Mộc Hân! "_Phúc An thật sự không muốn chấp nhận sự thật là anh và cô đã chia tay, điều đó anh không hề muốn.
Mộc Hân xoay người, cô sợ đứng đây sẽ khiến cho những gì không muốn lại diễn ra, chi bằng né tránh nó. Duy Hạ đi lên lau đi vệt máu trên miệng của Phúc An, gương mặt lo lắng hỏi han:
"An... Cậu có đau lắm không? "
"Không sao! Tớ ổn! "_Phúc An phớt lơ Duy Hạ, anh đưa tay lên tự mình quẹt máu.
Để Duy Hạ xấu hổ đứng đó cứ như đồ bị bỏ rơi, cô ta đay nghiến Mộc Hân trong lòng, chính vì cô mà Phúc An mới như vậy. Duy Hạ đau lòng khi nhìn Phúc An buồn bả vì một người con gái khác, cô ta luôn tự hào mình có thể khiến Phúc An vui vẻ. Nhưng không ngờ, Phúc An cho tới giờ cũng chỉ xem cô ta là bạn thân, mọi sự quan tâm kia cũng dừng lại ở mức độ tình bạn. Đều là tự cô ta suy diễn cả ra, tranh giành với Mộc Hân mà thôi. Tại sao bất công như vậy chứ? Cô ta là người đến trước mà? Cô ta không cam lòng.
"Được rồi! Được rồi! Chỉ là tai nạn thôi! Các em... Chúng ta tiếp tục thi đấu nào! "_thầy phụ trách nhận thấy tình hình không nghiêm trọng lắm, ông vỗ tay giải tán mọi người. Lại thổi còi cho trận đấu tiếp tục.
Lần này chơi, Phúc An và Gia Hào có những pha tranh đấu quyết liệt, nảy lửa khiến cho người xem ngoài sân đều hồi hộp theo dõi không rời mắt được. Trận đấu chơi giải trí này lại đầy kịch tính, hay đến mức thu hút khách du lịch trong công viên cũng lại xem.
Cứ Phúc An ghi bàn thì Gia Hào cũng trả lại một bàn đẹp mắt không kém, chẳng ai nhường ai. Hai người cứ xem đối phương như miếng mồi cần phải nuốt chửng, ánh mắt cứ sắc bén mà nhìn nhau, thật chẳng ai dám lại gần cuộc tranh tài của hai người. Ngoài sân, sự cổ vũ cũng mỗi lúc một nhiệt tình hơn, hô lớn hai cái tên Phúc An... Gia Hào, tiếng vỗ tay cũng càng lớn. Giây phút gây cấn một trôi qua, chỉ còn lại vài giây mà thôi, vẫn chưa phân thắng bại.
Phúc An đang giữ bóng trong tay, anh đi bóng nhanh đến khu vực sân của đội bạn chuẩn bị nhảy lên để đưa