"Ưm... Ư... "
Mộc Hân muốn rời khỏi khi cô ý thức được mọi thứ, nhưng Gia Hào lại không đồng ý. Khi thấy được phản ứng từ Mộc Hân, hắn liền ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô kéo cô vào trong phòng đóng cửa lại ép cô lên cánh cửa.
Hai tay Mộc Hân đặt trên lồng ngực của Gia Hào, cô bối rối quên cả nhắm mắt. Hắn đưa tay lên đem hai mắt cô nhắm lại, phía dưới cánh môi nhanh chóng chuyển động. Mộc Hân chỉ biết phó mặc cho Gia Hào túy ngậm lấy môi mình, môi hắn lướt trên môi cô rồi cái gì đó ướt ướt, liếm liếm.
Là lưỡi của hắn. A!
Mộc Hân thất kinh trong đầu, nhưng cô không biết phải như nào, cô hồi hộp có, nhưng mong chờ cũng có. Đầu lưỡi của hắn duỗi về phía trước cạnh hàm răng trắng tinh của cô ra, dò tìm cái lưỡi ngọt ngào của cô. Lần đầu tiên bị xâm phạm chủ quyền thế mà Mộc Hân lại u mê, đầu óc loạn cả tìm chút lý trí cũng không có.
"Ưm... "
Từng tất đất cùng tư vị của cô đều hoàn toàn bị Gia Hào thu lấy hết, không chừa một chỗ nào. Khi Mộc Hân bắt đầu mềm nhũn hai chân ra, toàn thân không còn lực hắn mới buông ra. Cô xụi lơ trong lòng của Gia Hào, hai tay nắm chặt áo hắn. Mà cô chợt nhận ra nãy giờ hắn để cô giẫm lên chân hắn, nâng cằm cô lên mới thuận cho hắn hôn, bởi vì cô khá lùn.
Cốc cốc...
"Nè Gia Hào... Gia Hào... "_tiếng gọi gấp gáp cùng lo lắng của bà Đinh khiến cho hai con người bên trong vừa trải qua cao trào lại tụt hứng.
Mộc Hân sợ hãi trong lòng ngước mắt lên, trong ánh mắt đã long lanh ngấn nước nhìn hắn. Đôi mắt cô trong bóng tối lúc này tỏa ra một ánh sáng mê ly nhè nhẹ đẹp không sao tả siết, làm cho trái tim vốn lâu nay tựa hóa đá của Gia Hào mềm nhũn.
Hắn bịt miệng cô lại, tránh cho cô phát ra âm thanh trả lời mẹ mình:"Có gì sao? "
Bà Đinh nghe con trai đáp lời thì liền hỏi:"Có Mộc Hân bên trong không con? Con bé vừa lo lắng chặt đi tìm con, mẹ chẳng hiểu gì cả. Có hơi để tâm nó!"
Gia Hào nhìn cô gái bé nhỏ đang run rẩy trong lòng, nhớ lại nụ hôn sảng khoái khi nãy, hắn bình tĩnh đáp:"Em đấy đang ở đây!"
Trong lòng con... Nhưng ba từ này Gia Hào không dám nói ra, hắn chỉ giễu cợt nhìn bé con.
Bà Đinh nhẹ nhàng dặn dò hắn, bà rất quan tâm đến Mộc Hân:"Ừ chắc là con bé buồn vì con sắp đi du học đấy. Nói nhỏ nhẹ với em thôi, đừng làm em sợ, đừng ăn hiếp em đấy nhé. "
Thì ra cô vội vã tìm hắn là vì biết hắn sắp đi du học, trong lòng Gia Hào chợt khẩn trương. Hắn cần nói chuyện với cô ngay lúc này nên muốn đuổi mẹ nhanh chóng đi:
"Con biết rồi! Mẹ đi ngủ sớm đi! "
"Ừ! "
Lắng nghe bước chân của mẹ càng lúc càng nhỏ, cho đến khi không còn nữa thì Gia Hào mới buông Mộc Hân ra. Không nghĩ bé con lại ủy khuất mà quay mặt hờn dỗi hắn, rồi cô ngồi xuống ôm mặt khóc.
"Ô... Huhu... "
Gia Hào ngạc nhiên ngồi xuống ôm lấy cô lo lắng hỏi:"Sao vậy bé con? Anh có làm gì em đâu? "
Mộc Hân quay mặt lại cầm lấy bàn tay hắn cắn thật mạnh, Gia Hào tuy đau nhưng lại không rút tay về. Khi cô hài lòng rồi mới thả ra, gương mặt xinh đẹp đẫm nước mặt bảo hắn:"Anh gạt người! Anh vừa nói với mẹ là không ăn hiếp em, rõ ràng là nói dối thôi. Anh vừa cướp đi nụ hôn đầu của em đấy! Huhu... Anh là kẻ lừa gạt! Huhu... "
Gia Hào buồn cười bởi dáng vẻ này của cô, không nghĩ cô lại trẻ con như thế. Hắn ôm cô đứng dậy đi qua bên ghế sofa trong phòng ngồi, bật đèn lên trò chuyện:"Vậy sao? Nhưng anh không cố ý! Là em va vào anh trước! Hay là anh đền cho em nhé? "
"Đền, đền, đền như nào? Anh sắp đi du học rồi anh đền như nào được? Anh bỏ em một mình! Huhu ai cũng bỏ em hết!... Huhu... Anh cũng chán ghét em đúng không? "
Mộc Hân đánh liên tiếp lên lồng ngực rắn chắc của hắn, nước mắt không ngừng rơi. Cảm giác ngọt ngào khi nãy với cô mà nói bây giờ không quan trọng bằng việc sắp phải xa hắn.
"Ưm..."
Mộc Hân không nghĩ tới việc Gia Hào lại lần nữa nghiêng đầu, ôm lấy gáy cô đặt xuống một nụ hôn trấn an. Nụ hôn này không hề tham lam như lúc nãy, rất nhẹ nhàng rồi nhanh chóng rời đi. Hắn điềm tĩnh làm như không có gì nói với cô:"Trả lại cho em nụ hôn đầu đấy! "
Trêu người sao? Đây là lấy thêm chứ trả cái giống gì?
Mộc Hân buồn bã dù vẫn thấy ngọt ngào, lâng lâng cảm giác lần đầu trải qua trong đời. Cô ngẩng mặt đi chỗ khác, khoanh hai tay lại bày ra vẻ mặt đáng yêu giận hờn.
Gia Hào đưa hai tay tới trước cô, ôm lấy cô thật chặt vào lòng, để cô tựa vào ngực mình. Hắn tựa đầu lên vai cô, thì thầm vào tai của cô, hơi nóng phả vào gáy làm cô mẫn cảm run rẩy:
"Bé con... Anh xin lỗi nhưng anh thật sự phải đi du học! Anh muốn mang em theo lắm nhưng em còn học dang dở mà. "
Mộc Hân đưa tay lên, cầm lấy khuỷu tay của Gia Hào, trong lòng đã rõ hắn cũng có tình cảm với mình.