"Ây Mộc Hân... Nghe bảo đội tuyển bóng rổ và đội tuyển cầu lông của trường được đi du lịch 2 hôm ở công viên giải trí lớn nhất thành phố á. "
Mộc Hân đang đứng trên cầu thang, bị cô bạn thân Yến Vy thông báo một cái mà giật cả mình.
"Mình biết rồi! "_làm sao cô không biết được cơ chứ? Cô nằm trong đội tuyển cầu lông mà.
"Vậy cậu và Phúc An sẽ được đi chơi riêng rồi mà nhỉ? "_Yến Vy cúi đầu tới trước hỏi cô.
Mộc Hân hừ nhạt, chơi riêng gì chứ? Cũng chỉ là mang danh đi chơi với trường đấy mà. Huống hồ gì, làm sao không có ai kia được.
"Phúc An... anh ấy cũng xin thầy phụ trách cho Duy Hạ đi nữa! "
"Ò... "_Yến Vy cảm thấy tội nghiệp cho cô bạn thân của mình. Nó cứ ngu ngốc mà chịu đựng như thế này. Hẳn là khi nãy họp mặt hai đội tuyển thì Phúc An đã xin thầy phụ trách như vậy trước mặt cô.
Lấy điện thoại ra, âm thầm cô nàng nhắn cho Gia Hào, ông anh họ yêu dấu:"Này... Anh có tham gia chuyến đi dã ngoại lần này không? "
"Không! "_Gia Hào dù có nằm trong đội tuyển bóng rổ, có đi thi đấu nhưng rất ít tham gia.
"Có Mộc Hân! "
"Đi! "
[...]
Sáng sớm ngày thứ bảy, các thành viên của hai đội tuyển tập trung đông đủ trong sân trường quốc tế. Mộc Hân đứng cạnh Phúc An, và anh nói:
"Tí nữa chúng ta ngồi chung ghế nhé? "
"Vâng! "_đương nhiên là cô không từ chối rồi.
Thế nhưng kỳ đà vẫn luôn theo sát không ngừng:"Phúc An! Cậu và tớ ngồi trước nha! Tớ say xe! "
Phúc An ái ngại nhìn Mộc Hân, gương mặt cô đượm buồn rõ rệt. Anh định lên tiếng nhưng cô lại nói trước:"Anh ngồi với chị ấy đi! "
Cô đưa tay lên chỉnh balô trên vai, xoay gót đi lại phía Yến Vy đang đứng. Bóng dáng nhỏ bé, đáng thương lủi thủi bước nhẹ.
"Này... Các em đã đủ hết chưa? Hai đội đủ 50 người chưa đấy? "_thầy phụ trách cầm loa hô to hỏi.
Mọi người đồng thanh trả lời:"Đã đủ rồi ạ! "
"Vậy thì lên xe đi! Tùy chọn chỗ ngồi nhé! "
Tất cả mọi người đều nhanh chóng lên xe, Mộc Hân nhìn Phúc An và Duy Hạ ngồi vào hàng ghế phía trên, chưa gì cô ấy đã tựa vào vai anh. Anh còn cẩn thận chỉnh tay ôm lấy đầu cô ấy cho đỡ mỏi. Mộc Hân trong lòng có khó chịu cũng cắn răng mà chịu, ai bảo cô sợ mà không dám nói ra.
Yến Vy luôn bảo cô ngu ngốc, có lẽ ai thấy, ai biết cũng bảo như thế thôi. Nhưng thật sự cô rất sợ, sợ mình sẽ là loại con gái ích kỷ khiến anh chán ghét. Chỉ là bạn thân thôi mà, họ cũng thân nhau từ nhỏ rồi. Cô không nên nhỏ nhen như vậy.
Mộc Hân đi ra phía sau ngồi, cách mấy hàng ghế anh và cô ấy. Cứ tưởng Yến Vy sẽ ngồi cạnh mình nào ngờ một chàng trai nhanh chóng ngồi vào ghế bên cạnh.
Hắn ta cất tiếng chào:"Bé con! Uống sữa không? "
Mộc Hân bất ngờ nhìn Gia Hào đang tươi cười với cô, ánh mắt chứa đựng sự tham muốn, cưng chiều. Không phải là một hộp, mà tận một thùng cơ.
"Anh... Anh... "
"Gia Hào! "
"Anh Hào... Ngại quá chúng ta không quen! "
"Vậy sao? Nhưng mà hằng ngày em đều uống sữa của nhà anh sản xuất! "_Gia Hào nhúng vai thản nhiên nói.
Cô hơi ái ngại khi nói chuyện với hắn, cô chỉ cười nhạt qua loa một cái, sau đó hướng mắt ra cửa sổ. Yến Vy ở sau cú đầu cô bảo:"Nè... Nhận đi! Anh họ tớ còn không mang đồ, chỉ mang sữa cho cậu thôi đấy! "
Mộc Hân ngại ngùng đỏ mặt, sao lại có người quan tâm cô như thế chứ? Giá mà Phúc An cũng có thể để ý cô như này thì thật tốt:"Cảm ơn anh Hào! "
Cô chỉ nhận một hộp, còn lại để sau dãy ghế dài của xe. Gia Hào cũng không bận tâm nhiều, chỉ châm chú ngồi nhìn cô, mặc cho cô che mặt lại né tránh.
[...]
Đến công viên giải trí, nơi này thật rộng. Nó nằm trên một hòn đảo khá lớn cách