Mỗi năm vào ngày Nhà giáo Việt Nam trường tôi đều tổ chức một cuộc thi văn nghệ thi đua giữa các khối.
Vào tiết của giáo viên chủ nhiệm, lớp chúng tôi xúm lại bàn luận rất rôm rả về cuộc thi sắp tới.
“Năm lớp 10 chúng ta diễn văn nghệ, năm 11 thì chúng ta múa dân gian, cả 2 năm đều đạt giải khuyến khích thật mất mặt chết đi được.”
“Đúng vậy, năm nay cuối cấp rồi, chúng ta phải đoạt giải nhất để gây ấn tượng với trường, đặc biệt là mấy em khối dưới mới được.”
“Hay là hát song ca đi.
Muốn hay hơn thì một bạn nam vừa đàn vừa hát song ca với bạn nữ.
Màn kết hợp này ok nè.”
Mọi người thấy ý kiến này có vẻ khả quan, bỗng một đứa hích vào vai tôi: “Đúng rồi, Thiên Ngọc mày hát đi.
Mày hát hay mà.”
“Thôi, tao không hát đâu.
Giọng vịt đực của tao mà cất lên không khéo đến giải khuyến khích cũng chẳng có đấy.”
Tôi xua tay, gì chứ mấy cuộc thi này tôi không muốn tham gia, tôi thích làm khán giả ngồi xem hơn.
“Không biết, tụi tao sẽ nói cô chọn mày.
Lệnh cô chắc mày dám cãi!”
Tôi cứng họng luôn, hết đường trốn tránh.
“Vậy ai sẽ là người đàn đây?”
“Còn ai nữa, hotboy của lớp ta chứ ai!”
“Gì chứ? Duy Nhất sao? Cậu ấy biết đàn à?”
Tôi đực mặt ra, nhìn sang Duy Nhất, chỉ thấy cậu ấy đang ngồi gác hai chân lên bàn, tay để sau đầu, nhắm mắt hưởng thụ âm nhạc qua chiếc headphone.
Sao tôi nhìn tới nhìn lui cảm thấy cậu ta chẳng có vẻ gì là biết đàn thế?
Còn nữa, tôi cứ nghĩ với người như cậu ấy sẽ không thích tham gia mấy cuộc thi văn nghệ này nhưng nào ngờ, cậu ấy lại đồng ý.
Đúng là nằm ngoài dự đoán của tôi.
***
Cuộc thi văn nghệ diễn ra chào mừng ngày 20/11.
Tôi hồi hộp không thôi, đây là lần đầu tôi đứng trước đám đông để hát.
Tôi và Duy Nhất thống nhất với nhau là sẽ hát bài “xe đạp”.
Bài này vừa hay vừa thích hợp với lứa tuổi cấp ba của chúng tôi.
Tôi đứng trước micro, nhìn xuống phía dưới rất nhiều ánh mắt mong chờ của mọi người, còn có những hành động cổ vũ cố lên của đám bạn trong lớp.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn sang Duy Nhất, cậu ấy ôm cây đàn bắt đầu gảy giai điệu bài hát.
Cậu ấy nhìn tôi mỉm cười, ánh nhìn khác xa với mọi ngày.
Ánh mắt dịu dàng khiến tôi lưu luyến mãi không quên.
“Dường như nắng đã làm má em thêm hồng
Làn mây bay đã yêu tóc em
Trộm nhìn anh khẽ cười khiến em thẹn thùng
Áo trắng em bay giờ tan trường
Đạp xe nơi sân trường tóc em buông dài
Lặng thinh anh ngóng trông đã lâu
Người ngẩn ngơ đứng nhìn đánh rơi nụ cười
Rồi em xao xuyến, chợt nghe vu vơ
Gần lại bên anh em nghe tim em ấm áp
Là lần em nghe tim em vu vơ xuyến xao
Đợi anh góc phố quen mình em
Chỉ mình em và nỗi nhớ mong dù có nhau
Đạp xe trên phố...!tan trường”
Khi lời hát đầu tiên vừa cất lên, mọi người bên dưới đều vỗ tay hò hét cổ vũ khiến tôi thêm phần nào tự tin hơn.
“Hay quá!”
Tiếng khán giả bên dưới đồng loạt hô to, hô to nhất, vỗ tay to nhất chính là lớp tôi.
“Thấp thoáng thấy bóng em ngoan hiền
Tim anh lặng giữa phố đông người
Ngập ngừng trên môi không nói ra
Ngày nào nụ cười em bé thơ
Bên em bạn bè cùng tới lớp
Giờ chờ em đã lớn xinh”
Khi Duy Nhất cất giọng, tôi còn tưởng mình nghe lầm, bởi mỗi lần tập dợt cậu ấy rất không nghiêm túc nên thành ra hát rất dở, có thể so với giọng ca Chaien.
Tôi còn định chọn bài khác để không cho cậu ấy hát cùng nhưng cậu ấy bảo khi thi nhất định sẽ nghiêm túc.
Và sự nghiêm túc của cậu ấy...!chính là hát một cách hay và đầy tình cảm như vậy.
Giọng trầm ấm, đốn đổ bao