Tần Nghiên Bắc nói xong liền dứt khoát lưu loát đẩy Vân Chức xuống xe, cô thậm chí còn chưa kịp mở miệng, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng chiếc xe biến mất ở giao lộ, chờ hoàn toàn không nhìn thấy chiếc xe đâu nữa, cô mới thất thần xoay người đi về phía KTX, bước chân ngẫu nhiên có chút loạn.
Vừa rồi anh nói gì vậy?
...!Dỗ cô?
Cái từ "dỗ" này đặt chung với Tần Nghiên Bắc thật sự quá mức không ăn nhập, từ lúc ở chung cho tới nay đều là cô cam tâm tình nguyện phối hợp với bước đi của anh, chiếu cố tâm tình anh, thái tử gia bắt bẻ ngạo mạn cô đều đã sớm quen, nếu như thực sự nói phải dỗ thì hơn phân nửa cũng là cô dỗ anh mới đúng.
Nhưng ở lúc cô không có tâm tình chú ý anh như hôm nay, anh thế mà lại nói ra những lời như vậy.
Chờ đi xuyên qua dòng người đi học buổi sáng sớm, vào bên trong KTX nữ, Vân Chức mới hậu tri hậu giác suy nghĩ cẩn thận, có lẽ Tần Nghiên Bắc là vì...!bởi vì hôm qua anh ghét bỏ cô nấu ăn khó ăn nên mới nghĩ cô tức giận sao.
Vân Chức bật cười, bực bội tích tụ trong ngực nháy mắt tan thành bọt biển, không thể giận nổi nữa, hiện tại giống như đã được anh bài trừ hết, không còn buồn bực như trước.
Đến nỗi bảo cô chờ nhìn thấy cái gì, hẳn là cũng chẳng liên quan gì tới chuyện ngày hôm nay, anh một là không biết cảm kích, hai là không muốn lãng phí thời gian, anh có thể kiên nhẫn đưa cô tới trường, cô đã rất biết ơn rồi.
Vân Chức lấy lại bình tĩnh, xa xa nhìn thấy Đường Dao đứng ở dưới cửa vẫy vẫy tay với cô, cô muốn nhanh chóng chạy tới, nhưng vừa mới bước một bước, điện thoại trong túi lại đột nhiên vang lên, lấy ra nhìn, là điện thoại của bạn cùng phòng Tưởng Nguyệt.
Tưởng Nguyệt với Hạ Lộ học chung một lớp, lúc đi học cơ bản là đều dính lấy nhau, thời gian này hai người bọn họ không có tiết học, nếu không có chuyện gì thì sẽ đều ở trong KTX, trực giác của Vân Chức cho cô biết cuộc điện thoại này của Tưởng Nguyệt không có đơn giản như vậy, vẫy vẫy Đường Dao ý bảo đợi một chút, rồi ấn nghe điện thoại.
Thanh âm nói chuyện của Tưởng Nguyệt vẫn luôn rất nhỏ, nỗ lực lắm mới nghe thấy tiếng, cô ấy ấp úng nói: "Vân Chức, sáng nay cậu có về KTX không? Tớ...!tớ muốn nói với cậu một tiếng, đường nước ở KTX hỏng rồi, giường của cậu đều bị nước chảy xuống làm dơ, nếu rảnh thì, cậu về dọn một chút đi."
Môi Vân Chức mím thật chặt, nếu đặt vào tình huống bình thường thì cô sẽ không nghĩ nhiều, nhưng hôm qua mới xảy ra chuyện như vậy, sáng nay đường nước lại trùng hợp bị hỏng, có lý do để bảo cô trở về nhanh, huống chi giường đệm đã dơ, lúc cô dọn dẹp lại thì trên người nhất định cũng sẽ dính nước, kế tiếp thì sao? Liền có thể thuận lý thành chương bảo cô đi tắm rửa một lượt sao?
Mới một đêm qua đi, buổi phát sóng trực tiếp kia còn ở trong một phạm vi nhỏ, Hạ Lộ sẽ không phát hiện ra là cô đã biết, vì tránh tị hiềm còn cố ý bảo Tưởng Nguyệt tìm cô, chờ cô bước lên kí túc xá, camera hẳn cũng đã được mở sẵn, lần này nói không chừng sẽ phát vào trong một phạm vi rộng hơn, cho nhiều đôi mắt xa lạ nhìn hơn, có thể thu hút lưu lượng.
Vân Chức không hy vọng sẽ gây tổn thương cho bất kỳ ai, nhưng những người đó hãm hại cầm dao đâm lên người cô, sao có thể coi như không có việc gì giả bộ không đau chứ.
Cô vẫn dùng ngữ khí như lúc trước nói với cô ấy: "Sao lại hỏng? Được bao lâu rồi?"
Tưởng Nguyệt tựa hồ không nghĩ tới cô lại hỏi tỉ mỉ kỹ càng vấn đề này, dừng vài giây, ống nghe vang lên vài tiếng loạt soạt, giống như có người đưa cho cô ấy một tờ giấy, lúc này cô ấy mới tiếp tục giải thích: "Nửa tiếng trước, không biết vì lí do gì, quản lý ký túc đã tìm người tới sửa, nhưng mà đã sớm bị thấm xuống trần rồi, tớ với Lộ Lộ không lo được quá nhiều việc."
Vân Chức ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ mà bản thân rất quen thuộc kia, bình tĩnh nói: "Được."
Hạ Lộ hẳn là luôn cho rằng cô hoàn toàn không biết gì cả.
Nhưng cô rất rõ tâm tư của Hạ Lộ, hiện tại đi lên mới có thể bắt được cô ta tại trận, đến lúc đó mặc kệ là nháo đến trình độ nào, đều sẽ có chứng cứ vô cùng xác thực.
Vân Chức sau khi cúp máy, không quá vài giây, một tin nhắn WeChat liền nhảy ra, vẫn là Tưởng Nguyệt.
~ [Vân Chức, tớ giúp cậu dọn, cậu vẫn đừng nên trở về.]
Ngón tay Vân Chức nắm thật chặt.
Tưởng Nguyệt không dám đắc tội Hạ Lộ, giáp mặt muốn nghe lời nói từ phía cô, cho nên sau lưng mới mờ mịt ngăn cản cô.
Xem ra cô đoán không sai, cái gì mà đường nước hỏng chứ, chỉ là cái cớ thôi.
Vân Chức chạy đến bên người Đường Dao, đơn giản nói lại ý tứ của Tưởng Nguyệt cho cô nàng, Đường Dao xắn tay áo: "Ôi mẹ cô ta còn dám làm nữa à, thiếu tiền tới điên luôn rồi sao?! Tớ thấy chúng ta bây giờ không chỉ phải bắt được chứng cứ mà còn phải báo cảnh sát nữa mới phải, trực tiếp ấn đầu cô ta vào cục cảnh sát đi! Trường học sẽ không giải quyết được loại vấn đề này đâu, làm không được cuối cùng thể nào cũng khuyên cậu một điều nhịn chín điều lành, cô ta ghi hận cậu như vậy, sau lưng không biết là sẽ làm ra chuyện gì quá đáng hơn, cứ tống cô ta vào cục cảnh sát vài ngày cho tỉnh táo!"
Vân Chức không phủ định, cô có thể nhịn người khác vượt quá giới hạn hay không thích cô, nhưng cũng không đại biểu đối phương có thể bức tới trước mặt cô, đi được một bước lại muốn tiến thêm một thước, cô sao có thể tùy tiện để người khác bắt nạt.
Lông mi cô run nhẹ, nhỏ giọng nói: "Tớ vào trước, cậu ở lại bên ngoài KTX, chờ sau khi tớ xác định cô ta thực sự phát sóng trực tiếp ở trong phòng thì sẽ gọi cậu, cậu giúp tớ báo cảnh sát."
Đường Dao vỗ vỗ cô, vừa định tán thành cô suy nghĩ chu toàn, sẽ không để phát sinh ra tình huống phỏng đoán sai, thì đột nhiên phía sau Vân Chức có một cái bóng cao dài nhàn nhạt áp xuống, giọng nam trẻ tuổi thấp thấp vang lên: "Không cần lo lắng, anh đã báo cảnh sát, hiện tại anh cùng em đi lên, cho dù có đoán sai đi nữa thì bên phía cảnh sát cũng có anh giải quyết, đừng sợ."
Vân Chức đột nhiên bị người ta áp tới gần, không được tự nhiên xoay người qua, vừa quay đầu lại nhìn thấy là anh ta liền lễ phép lui về sau một bước, kéo dãn khoảng cách với anh ta.
Giang Thời Nhất đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời, mặt mày thanh tuyển, không đợi cô nói cái gì, anh ta đã xin lỗi trước: "Thực xin lỗi Chức Chức, anh không cùng một vòng với những người đó, liên hệ cũng không nhiều, sáng hôm nay mới nghe phong phanh được chuyện của em, không thì ngày hôm qua anh nhất định đã..."
Anh ta lắc lắc đầu, không tiếp tục nói nữa, chuyên chú nhìn cô: "Ít nhất thì hiện tại em có thể yên tâm, anh thay em báo cảnh sát, cũng đã nói với bên trường rồi, phiền phức phía sau em không cần phải xen vào đâu."
Đường Dao còn rảnh rỗi thổi âm điệu cười huýt sáo: "Giang học trưởng tới đưa than ngày tuyết hả."
Giang Thời Nhất lộ ra chút cười khổ, vỗ vỗ bả vai Vân Chức: "Lần này đừng từ chối anh, cảnh sát là anh báo, nếu như em không cho phép anh đi lên xem tình hình, anh cũng không có biện pháp xử lí những chuyện tiếp theo, có phải hay không?"
Móng tay Vân Chức đè nặng trong lòng bàn tay: "Học trưởng, bây giờ còn chưa tới 9 giờ sáng, KTX còn có nữ sinh chưa rời giường, vạn nhất gặp được một nam sinh đi vào sẽ không tốt lắm, dì quản lý cũng sẽ không đồng ý, cảm ơn anh đã giúp em, nếu anh nguyện ý thì cứ đứng dưới này chờ tin tức là được."
Cô cũng không nhiều lời với anh ta nữa, quyết đoán lôi Đường Dao lên lầu, đằng sau có tiếng bước chân của nam sinh đuổi theo, không biết anh ta đã nói gì với dì quản lý kí túc mà lại thuận lợi được đi lên.
Đường Dao túm lấy cô cảm khái: "Giang học trưởng đối với cậu đúng là chấp nhất, anh ta tốt đấy chứ, thời điểm mấu chốt cũng vội vàng giúp cậu giải quyết vấn đề, không xem xét chút sao?"
Vân Chức trầm mặc, cắn môi bước nhanh lên lầu ba, trên đường gặp được nữ sinh phòng bên cạnh, vốn dĩ là chào hỏi bình thường, nhưng hôm nay lại khác thường, đối phương lại cười mỉa có chút xấu hổ với cô, bọn họ đi nhanh hai bước vượt qua bọn cô, gấp không chờ nổi nhỏ giọng xì xào gì đó, âm cuối nhiều ít cũng lộ ra bên ngoài.
~ "Có phải thật không thế, hoa khôi viện cũng sa đọa thế à?"
~ "Anh trai tớ cũng ở trong nhóm phú nhị đại đó truyền ra, còn có thể là giả sao, người ta có hoàn cảnh như thế nào chứ, làm gì có ai vô duyên vô cớ thuê một sinh viên vào đó để làm gì, cô ta ra vào Nam Sơn Viện, Nam Sơn Viện là giới gì chứ, kể cả là đám phú nhị đại kia cũng không dễ dính vào đi."
Đường Dao muốn đi lên mắng cho vài câu, Vân Chức lại giữ chặt cô ấy lại.
Bây giờ không có thời gian so đo mấy cái đó.
Chỉ là cô không nghĩ tới, cục diện cô không mong muốn nhất rốt cuộc vẫn xảy ra, phát sóng trực tiếp mà một mồi lửa châm ngòi, kế đó sẽ là những lời đồn đãi xấu xa truyền loạn trong đám sinh viên.
Cô chỉ là một sinh viên bình thường còn đang đi học, cho dù bút danh ở trong giới có chút danh tiếng, được những tài khoản marketing và truyền thông khen là thiếu nữ thiên tài trong ngành tranh sơn dầu, viện còn đặc biệt lấy tranh của cô đăng lên web, nhưng cô luôn tỏ ra đó là hai thân phận khác nhau, phong cách cũng cố ý làm cho khác biệt, người trong trường không có nhiều người biết cô chính là Sin.
Cho dù hiện tại cô công khai cũng không thể đại biểu cho cái gì, tranh của Sin dù có đắt khách thì cũng chỉ tới 6 con số là cùng, không đủ để cho tất cả mọi người cảm thấy cô không cần dựa vào bề ngoài cùng quan hệ mà có thể tự mình tiêu tiền phung phí như vậy.
Nơi như Nam Sơn Viện, càng không có liên quan gì tới cô, cho dù bây giờ cô kéo lấy đối phương lớn tiếng giải thích cô chỉ đi báo ân, khả năng lớn nhất có thể xảy ra cũng sẽ biến thành cô lấy việc công làm việc tư, muốn nhân cơ hội leo lên cành cao.
Đặc biệt...!nếu thân phận của Tần Nghiên Bắc bị người có tâm tư đào ra, vậy sẽ gây ra rất nhiều phiền phức cho anh.
Cô không thể liên lụy anh, thậm chí trong khoảng thời gian này, cô cũng sẽ không tiện tới tìm anh nữa.
Rõ ràng cô không có làm gì sai cả.
Rõ ràng là do Hạ Lộ không biết điểm dừng, chụp lén cô rồi phát sóng trực tiếp, hiện tại lại như có như không ẩn mình đi, để một mình cô gánh chịu hậu quả đó.
Lồng ngực Vân Chức trướng đến chua xót.
Việc cấp bách, vẫn là nên giải quyết kẻ đầu sỏ trước đã.
Cô bảo Đường Dao ở lại hành lang, đè lại tay nắm cửa KTX, điều chỉnh tốt tần suất tim đập, bình tĩnh đẩy cửa ra.
Trong KTX là một mảnh hỗn độn, chỗ nào cũng có nước đọng, bốn cái giường đều bị lan đến, trong đó chỗ của cô là bị nặng nhất, bàn ghế không biết sao còn dính bùn bẩn thỉu, nếu phải tự tay dọn, trên người khẳng định sẽ bị dính bẩn, tắm rửa là điều hiển nhiên.
Tưởng Nguyệt vừa nhìn thấy cô liền lập tức đứng lên, trong mắt lộ ra sốt ruột: "Vân Chức, cậu, cậu thật sự về rồi sao."
Cô ấy không biết sao, dư quang vẫn luôn trộm nhìn Hạ Lộ, hy vọng có thể ám chỉ cho Vân Chức.
Hạ Lộ ở trong KTX mặc quần giữ nhiệt cùng áo ngực thể thao, đang mở laptop, lấy góc độ camera có thể soi đến thì trong khung hẳn là sẽ lộ ra một đoạn eo nhỏ, có lẽ ngay cả bộ ngực kia cũng có thể lọt vào ống kính.
Cô ta nghe được động tĩnh, như lơ đãng nhích sang bên cạnh, vị trí lộ ra một khoảng trống, tay như có như không khảy khảy máy tính, làm nó hơi chuyển động một chút, đối diện với Vân Chức.
Hạ Lộ cười với cô, thái độ nhiệt tình khác thường: "Đã về rồi sao, nhìn bọn tớ như gà rớt vào nồi canh nè, cậu mau mau tới dọn giường của mình đi."
Cô ta chờ Vân Chức cởi áo khoác, bên trong là váy dài, nếu mà bò lên bò xuống từ trên giường thì chắc chắn sẽ bị ướt...
Dù sao cô ta cũng không có quay lúc cô không mặc quần áo.
Nói không chừng là cô ta còn đang giúp cô có được vận đỏ, chờ thật sự có thể may mắn tiến vào vòng, cô hẳn là nên cảm tạ cô ta, kiếm tiền như vậy, so với đêm không về ngủ bị người ta chơi đến chết thì tốt hơn nhiều đi.
Vân Chức thẳng tắp nhìn chằm chằm Hạ Lộ, thẳng đến lúc cô ta cảm giác được không thích hợp, có chút chột dạ hỏi: "Làm sao."
Vân Chức bỗng nhiên bước nhanh tới, nhân lúc Hạ Lộ không kịp chuẩn bị, trực tiếp đem cô ta kéo ra khỏi chỗ ngồi, một phen ấn xuống màn hình máy tính, lòng bàn tay che khuất vị trí của camera, ngay sau đó, con chuột nhấn mở giao diện được thu nhỏ ở phía dưới lên, chính giữa màn hình bởi vì bị che camera mà là một mảnh đen xì, nội dung bình luận bên cạnh đang liên tiếp nhảy ra.
[Sao lại thế này, che à?!]
[Đừng có che màn hình chứ!]
[Đệt tao vừa thấy mỹ nữ lại đây liền không thấy nữa, chủ kênh khinh thường bọn này à, không phải nói hôm nay tiên nữ sẽ dính nước, có khả năng sẽ đi tắm sao, rồi sao, đâu rồi?!]
Là phát sóng trực tiếp công khai, trước mắt hiển thị người xem đã lên tới hơn vạn người.
Sắc mặt Hạ Lộ đại biến, sức lực trên tay vô cùng lớn, kéo Vân Chức ra muốn đóng máy tính lại.
Vân Chức hơi hé mắt lạnh lùng nhìn cô ta, trước đó cũng đã mở camera điện thoại ra quay được toàn bộ chứng cứ hiện trường, sau đó liền quay đầu lại gọi Đường Dao, Đường Dao còn không đợi được cô nói hết câu, cửa đã "bang bang" gõ hai tiếng, tiếp theo bị đẩy ra, hai vị cảnh sát mặc quân phục tiến vào, nghiêm túc trầm giọng: "Làm cái gì đấy!"
Đường Dao gấp đến độ đang muốn đi vào giải thích, Giang Thời Nhất lên tới cầu thang đã nhanh chân hơn, tay cầm khung cửa, thay Vân Chức giải thích: "Chào các anh, tình huống nơi này..."
Cảnh sát nhân dân giơ tay cản lại, việc công xử theo phép công hỏi: "Cậu là người báo án?"
Giang Thời Nhất gật đầu một cái.
Cảnh sát nhân dân lại hỏi: "Họ Tần?"
Lời Giang Thời Nhất muốn nói đột nhiên lại cố gắng nuốt trở về, không quá xác định nhíu mày: "...!Tần? Ngại quá, tôi họ Giang, là tôi đã báo án, nơi này