Từ lúc Vân Chức vào nhà tới bây giờ, tâm vẫn luôn treo cao, một đường đi vào bên trong càng cao hơn, thẳng đến lúc đối mặt với người này trong phòng bếp, sự khẩn trương đã nhấc tới tận cổ họng.
Chờ Tần Nghiên Bắc thản nhiên nhìn thẳng cô, cong môi nở nụ cười nói ra mấy lời kia, với cô mà nói, giống như trong buổi tối ngày đông lạnh lẽo nhất, bản thân đã làm tốt tâm thế chuẩn bị vượt qua đêm lạnh giống như mọi năm này thì đột nhiên trong lòng lại bị một hồ nước ấm áp chảy vào, không thể khống chế mà được bao lấy.
Trừ mấy năm cô sống với bà nội ra, đây là Trừ Tịch duy nhất mà cô bị mạnh mẽ khéo ra khỏi khe hở cô độc, được Tần Nghiên Bắc cưỡng ép nắm lấy tay, chạm tới độ ấm nên có trong ngày Tết Âm Lịch.
Vân Chức nhìn bên tai anh tựa hồ có màu đỏ nhạt khả nghi mới ý thức được một thân trang phục hiện tại của anh thật sự là quá phạm quy rồi, lông mi cô không nhịn được rũ xuống, có chút muốn cười, mũi lại hơi hơi chua xót.
Đây là làm gì chứ, với tính cách ngạo kiều như thái tử gia, không phải là nên hận không thể loại bỏ hết tất cả những kí ức tối qua, thu lại những lời nói khép nép đó, sẽ không bao giờ đặt chân vào căn phòng nhỏ này của cô, trực tiếp đưa ra yêu cầu ra lệnh cô đi làm cái gì đó mới đúng sao, sao có thể! tỉnh táo rồi mà vẫn hạ thấp tư thái, thản nhiên dỗ dành cô như vậy.
Vân Chức nhịn vài giây, đấu tranh trong lòng khó phân thắng bại, cuối cùng tâm cũng quyết định, bức tranh sống trước mặt này có thể nói là phiên bản giới hạn toàn cầu, bỏ lỡ lần này thì rốt cuộc sau này cũng đừng mong thấy nữa, vẫn là không thể lãng phí cơ hội, nhìn nhiều một chút cho đã mắt mới là sáng suốt.
Vì thế cô lại ra vẻ trấn định mà ngẩng đầu, từ trên xuống dưới nhìn Tần Nghiên Bắc một lượt, không tiếng động cảm khái cái hình ảnh này cũng quá kích thích thị giác rồi, ngón tay nhịn không được dùng sức cuộn lại, ngo ngoe rục rịch, muốn lập tức trở về phòng đi lấy bảng vẽ.
Tuy rằng có hơi xấu hổ để thừa nhận, nhưng trước kia cô đúng là đã vẽ mấy bức tranh hở hang như thế này nha.
Giai đoạn mới vừa vào nghề không lâu kia, vì để kiếm tiền, cô sẽ lên mạng nhận một số đơn vẽ, trong đó có một lần đối phương đưa ra yêu cầu muốn vẽ một nguyên soái đế quốc khi bị thương ăn mặc quân trang rách rưới.
Trước khi vẽ cô còn khá khó xử, vẽ một lúc mới phát hiện như cá gặp nước, từ lúc đó tới bây giờ vẫn phi thường thích như cũ, nửa đêm toàn trốn trong ổ chăn trộm nhìn lại.
Kết quả hiện tại, quân phục có độ khiêu khích tương tự được chân thật mặc ở trên người Tần Nghiên Bắc, cô rốt cuộc cũng phát hiện bức tranh cô vẽ trước kia vẫn chưa đủ tả thực, so sánh với thái tử gia hoạt sắc sinh hương thì bức tranh kia căn bản là không đủ xem.
Anh thật sự rất đẹp trai, mặc như vậy, cũng khiến dục khí lan tràn khắp nơi, cố tình anh còn tự mang khí chất lạnh lùng, hoàn toàn là khí thế của nguyên soái đế quốc mà cô từng vẽ, còn đặc biệt tự tay nặn sủi cảo, có sự tương phản này, Vân Chức dù đã bỉnh tĩnh trở lại nhưng hơi thở vẫn có chút nóng.
Đây là giấc mộng gì thế này, hình ảnh có thể tuyệt mỹ chân thực như vậy.
Cư nhiên cảm thấy thực cảm động.
Tần Nghiên Bắc không nhanh không chậm đem sủi cảo đã được nặn xong đặt ở trên đĩa, kỹ thuật ổn định, dư quang liếc qua biểu tình của Vân Chức, vệt hồng nhạt mất tự nhiên ở bên tai âm thầm gia tăng.
Cô nhóc này, quả nhiên chính là thích xem loại đồ không đứng đắn này!
Tên chó má Giang Thời Nhất kia vừa lùn vừa gầy, có thể mặc ra được hiệu quả gì chứ, cô còn cất công đi mua cho anh ta.
Nếu không phải bộ đồ này có số đo hơi nhỏ, anh mặc có chút chật, thì hẳn là sẽ càng đẹp hơn so với bây giờ?
Nhìn cô chưa hiểu sự đời như vậy, chỉ như thế này thôi đã bị câu dẫn rồi, thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, còn quét lên quét xuống nhiều lần như vậy, sợ anh không biết cô thích bao nhiêu sao.
A.
Vân Chức vẫn là yêu anh, ánh mắt trắng trợn như vậy, nếu như ngưng tụ được thành thực thể, vậy đã muốn lột cả quần áo anh ra rồi.
Những bất an dưới đáy lòng Tần Nghiên Bắc thoáng được áp xuống, mi mắt nâng nâng, dường như không có việc gì nhìn cô, còn chuyên chú nghiêng người qua lấy vỏ sủi cảo mới, nương theo động tác này, miếng vải bị rách ở bên hông lộ ra màu da, tận tình cho cô nhìn đã mắt.
Chậc.
Bạn gái anh sao lại háo sắc như vậy chứ.
Anh nhạt giọng hỏi: "Đẹp như vậy sao?"
Vân Chức có chút xấu hổ che cái mũi lại, nhợt nhạt cong cong đôi mắt, thẳng thắn thành khẩn gật đầu.
Tần Nghiên Bắc đã lâu rồi mới thấy Vân Chức cười với mình, môi anh mím đến căng thẳng, trực tiếp tùy tay kéo kéo chỗ vải bị rách kia, lộ ra thật nhiều vân da cho cô nhìn.
Lông mi anh khép hờ, dung túng nói: "Đừng cẩn thận như vậy, muốn nhìn thì nhìn cho đủ, lần này không giới hạn thời gian cho em, về sau muốn chơi trò này thì không cần mua cho người khác, có anh là được.
"
Nhịp tim Vân Chức đập loạn cả lên, ngoài miệng muốn nói đủ rồi đủ rồi, thế nhưng thân thể lại rất thành thật, ánh mắt nhịn không được nhìn men theo cái eo rắn chắc của anh, ngược lại cũng ý thức được anh hiểu lầm, khụ một tiếng giải thích: "Tôi không có mua cho người khác.
"
Tần Nghiên bắc nhíu mày: "Này không phải em ở trước mặt anh, ở lễ đường đưa cho Giang Thời Nhất sao?"
Vân Chức buồn cười nói: "Là tôi thay thầy giáo đưa trang phục biểu diễn! "
Nói tới đây, cô bừng tỉnh phát hiện ra vấn đề trong đó, trang phục diễn xuất sao có thể vừa lúc có liên quan tới bức tranh cô từng vẽ chứ, lại còn được Giang Thời Nhất cầm từ lúc ở lễ đường về tới khu nhà cô, đại khái là anh ta cố ý muốn để cô xem anh ta mặc đi.
Vân Chức tưởng tượng nếu bộ quần áo này mà mặc ở trên người của Giang Thời Nhất, cánh tay có chút nổi da gà, lại nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tần Nghiên Bắc, lại cảm thấy anh là một bức vẽ cực phẩm không gì sánh bằng.
Đúng thế! khác biệt quá lớn.
Vân Chức vốn định về nhà thay quần áo xong liền đi tìm Giang Thời Nhất, nghe anh ta nói ra vụ hỏa hoạn năm đó rốt cuộc là tình huống như thế nào, giờ khắc này đột nhiên lại cảm thấy dần phai nhạt đi.
Giang Thời Nhất là đương sự, chẳng lẽ Tần Nghiên Bắc không phải sao? Nếu bàn về việc hiểu rõ quá trình chân thực nhất thì không phải nên là chính Tần Nghiên Bắc đã cứu mạng cô hay sao?
Nếu như cô thật sự muốn biết cái gì, hỏi Tần Nghiên Bắc là được rồi, hà cớ gì phải mang theo tâm tình không tình nguyện lắm, rời khỏi căn nhà ấm áp này trong đêm đi ra bên ngoài tìm người khác.
Đáy lòng Tần Nghiên Bắc có mấy lỗ trống bị mấy chữ đơn giản này của Vân Chức mơn trớn, mặt mày anh theo thói quen luôn treo một tầng sương mỏng đã hoàn toàn bị phá vỡ, dương tay muốn gọi Vân Chức qua đây.
Anh còn chưa kịp cảm thụ cảm giác thỏa mãn được bạn gái đối sử độc nhất vô nhị thì trong phòng khách lại vang lên tiếng mèo kêu không đúng lúc.
Vân Chức ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới lúc nãy cô sốt ruột qua đây, đã đặt balo mèo ở trên bàn trà, Nhạn Nhạn chắc là chờ đến sốt ruột rồi.
Cô vội vàng nói tiếng xin lỗi với