Kim loại bên cạnh khảm càng sâu vào trong da thịt, máu chậm rãi tràn ra, nhỏ giọt ở nơi Vân Chức không nhìn thấy.
Dưỡng khí trong phòng loãng, sắc trời bên ngoài cửa sổ sát đất âm u khiến lòng người hoảng hốt, trận mưa to ấp ủ lâu ngày vẫn chậm chạp chưa tới, chỉ có ngày càng nhiều tầng mây ám trầm, che đậy ánh mặt trời.
Vân Chức đã trải qua hai lần chứng kiến Tần Nghiên Bắc phát bệnh, đều không có loại cảm giác nguy hiểm cân não như trong chiến tranh như bây giờ, giống như không biết một khắc nào, người đằng sau bàn làm việc kia sẽ không thể khống chế được chính mình, túm cô qua nuốt chửng vào bụng.
Tần Nghiên Bắc rũ mi, ý đồ che đi những thứ đã tan rã bên trong mắt.
Chưa từng được yêu, vậy thì có sao chứ.
Không phải cô tới báo ân sao, mặc kệ việc ân nghĩa ăn sâu bén rễ trong lòng cô này có tồn tại hay là không, cô đều sẽ bởi vì chuyện này mà tiếp tục ở lại bên cạnh anh thôi!
Anh đã sớm nói rồi, anh chưa từng cứu cô, là chính cô nghe không vào.
Anh chưa bao giờ là người tốt cả, bên ngoài không phải là mọi người đều truyền tai nhau mấy tin đồn đó sao, thái tử gia Tần thị âm ngoan quả nghĩa, vì mục đích mà không từ thủ đoạn, anh đích xác chính là như vậy, Vân Chức hẳn là cũng không phải lần một lần hai nghe được những lời đồn đãi như vậy về anh, nhưng cô vốn không có tình cảm với anh, huống chi là thất vọng.
Vân Chức chỉ coi anh trở thành một nhiệm vụ báo ân xong liền có thể tùy tiện buông bỏ, anh dựa vào cái gì mà sợ hãi việc cô sẽ thất vọng về anh.
Cho dù trái tim anh có bị bóp nát ở trước mặt cô, thì ở trong mắt cô, nếu không có ân nghĩa, anh cũng chỉ là một người xa lạ không hơn không kém.
Trước kia từng có thân mật quấn quýt si mê, đi từng bước một kéo anh vào trong lốc xoáy, vào tình yêu ôn nhu không bao giờ có khả năng thoát thân, kết quả là, chỉ có anh đơn phương tình nguyện hiểu lầm, còn trong miệng cô chỉ có một câu giới hạn là "báo ơn" mà thôi.
Vậy chân chính được cô yêu, sẽ là cảm giác gì.
Anh chỉ hơi thử nghĩ tới cô có thể sẽ đem tâm ý đi yêu một người khác thôi thì sự ghen ghét đã điên cuồng ăn mòn, xẻo thịt khiến anh đau đớn đến chết đi sống lại, buộc anh phải trở nên cực đoan hơn.
Cưỡng ép cô cũng được, bắt cóc cô cũng được, chỉ cần có thể giữ cô lại, cái gì anh cũng có thể làm.
Vân Chức cứng đờ người đến có chút rét run, mắt thấy bản thân mình đã trả lời xong mấy vấn đề không hiểu sao của Tần Nghiên Bắc kia liền giống như đã đẩy mạnh anh vào đường cùng bí lối, dự cảm bất an của cô đã miêu tả sinh động, đột nhiên lại nghe thấy Tần Nghiên Bắc hỏi: "Sao em xác định được là tôi đã cứu em?"
Vân Chức không có thời gian cảm thấy ngoài ý muốn về sự khác thường của anh ngày hôm nay, giọng nói khô khốc động động, nhẹ giọng nói: "Tôi hôn mê ở hiện trường hỏa hoạn, vẫn luôn nghĩ là đội cứu viện đã đưa tôi ra ngoài, nhưng trước khi bà nội tôi mất vì bệnh nặng đã nói cho tôi biết chân tướng, đưa địa chỉ và tên của anh cho tôi, sau khi gặp mặt, tôi thấy trên cổ tay anh có vết bỏng, cho nên liền khẳng định là không sai.
"
Cổ họng Tần Nghiên Bắc trướng đau, cưỡng ép bản thân không thể hỏi lại nữa.
Thông tin của anh sao có thể ở trong tay một bà lão không quen không biết được.
Vết thương trên cổ tay anh, căn bản là không liên quan gì tới Đồng huyện hay Vân Chức cả!
Ở giữa nhất định đã xảy ra sai xót gì đó, Vân Chức lại hoàn toàn không biết tình huống, anh hỏi càng nhiều, liên hệ giữa anh với cô đã mỏng nay sẽ càng mỏng hơn, một khi cô đã nghi ngờ thì rốt cuộc không có cách nào vãn hồi nữa, anh phải biết rằng mọi chuyện không được tìm hiểu từ miệng cô, bây giờ cần phải cho người lén đi tra.
Ít nhất thì trước mắt, vết thương của anh không tốt, có thể giữ Vân Chức ở lại bên mình, không thể nhanh như vậy mất đi cô được.
Vật trang trí bằng kim loại trong tay Tần Nghiên Bắc sắp không cầm được nữa, cánh tay bị bỏng của anh hơi run, khàn khàn mở miệng: "Không có việc gì, tôi cho người đưa em về, tôi chưa về thì em không được chạy loạn, ngoan ngoãn ở Nam Sơn Viện chờ tôi.
"
Không cho Vân Chức cơ hội truy hỏi hay phản bác, anh một tay ấn phím trên điện thoại bàn, trợ lý phản ứng nhanh chóng chạy tới, dẫn Vân Chức ra bên ngoài văn phòng.
Có người nhìn qua đây, Vân Chức muốn nói nhiều thêm cũng không thể nói ở đây được, ngực cô buồn bực đến lên men, nhẫn nhịn nuốt trở về, lưu luyến mỗi bước đi ra khỏi cửa lớn văn phòng.
Ở khe cửa đang dần dần đóng, cô hoảng hốt nhìn thấy Tần Nghiên Bắc nâng cái tay trước sau vẫn rũ xuống kia, cổ tay áo sơ mi trắng nhuộm một màu đỏ sậm hỗn độn.
Lòng cô cả kinh, muốn quay trở lại nhìn kỹ thì cửa đã vang lên tiếng đóng chặt.
Trợ lý thiện ý nhắc nhở: "Vân tiểu thư, Tần tổng còn có việc, không tiện quấy rầy, chúng ta vẫn là nhanh đi xuống đi, tôi đưa cô về Nam Sơn Viện.
"
Hành lang đi về phía có thang máy giống như kéo dài vô tận, Vân Chức tâm thần không yên, ngơ ngác nhìn con số nhảy trên màn hình điện tử, ngón tay cấu chặt nhau, như có như không hỏi: "Anh gặp qua vị hôn thê của Tần tổng chưa?"
Trợ lý ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn về phía Vân Chức, trừ cô ra, bên người Tần tổng, đừng nói là phụ nữ, ngay cả con mèo cái còn chưa từng xuất hiện, vị hôn thê trong truyền thuyết còn không phải là cô sao?
Trước kia anh ta ít nhiều còn có chút hoài nghi tầm quan trọng của Vân Chức, không quá dám xác định thân phận của cô, nhưng trải qua những việc Tần tổng trắng trợn táo bạo đối xử đặc biệt với cô như vậy, nếu trong lòng mà không hiểu được nữa thì anh ta cũng không cần làm công việc này đi.
Vân Chức nhìn biểu tình của trợ lý, nhìn ra chút ý tứ, mạch đập tăng nhanh hơn một chút, có cảm giác từ trước tới nay mình đã cố tình xem nhẹ hay còn nói là không dám nghĩ tới một sự thật nào đó càng thêm rõ ràng được mở ra trước mắt cô.
Cô hít một hơi thật sâu, tận lực bảo trì thanh âm bình tĩnh: "Không sao, anh muốn nói gì thì nói, tôi sẽ không nói cho Tần tổng biết.
"
Trợ lý cười cười, thở dài: "Bên phía cao tầng của tập đoàn, còn có những người bên cạnh Tần tổng đều biết, phu nhân tương lai không phải đại tiểu thư danh môn của nhà nào cả, chỉ là một sinh viên bình thường, huống chi vừa rồi Tần tổng có thái độ rõ như ban ngày với người phụ nữ kia như vậy, Vân tiểu thư, cô đã sắp đính hôn với ngài ấy rồi, cũng đừng trêu đùa tôi như vậy chứ.
"
Sợi dây đang căng chặt trong đầu Vân Chức đột nhiên đứt đoạn.
"Huống chi cô với Tần tổng hẳn là đã yêu đương được một thời gian rồi đi, vị hôn thê của ngài ấy không phải là cô thì còn có thể là ai chứ?"
Trợ lý nhìn ra tính cách của Vân Chức hiền hòa, cũng thả lỏng hơn không ít, tuy rằng Tần tổng rất hung dữ lại lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ che giấu gì đối với tình yêu, khó có được cơ hội nói chuyện trực tiếp với đương sự, máy hát của anh ta nhịn không được mở ra, thần thần bí bí đè thấp