Trương Minh Vũ lại lắc đầu, châm chọc nói: “Đúng là người bận rộn thường hay quên.
Chắc là ông quên mất vừa rồi đầu trọc nói như nào với ông rồi”.
“Cậu…”
Trịnh Quốc Nguyên lập tức nghẹn họng, ánh mắt căm phẫn đầy độc địa!
“Hỗn láo!”
Ông ta không nhịn nổi nữa.
Ông ta bị một thằng nhóc con nổi tiếng là vô dụng cười chê, nếu còn không làm gì đó thì còn mặt mũi nào lăn lộn ở đất Hoa Châu này nữa?
“Hôm nay không cho cậu mở mang đầu óc, chắc cả đời này cậu cũng không biết thế nào là trời cao đất dày đâu!”
“Người đâu!”
Trịnh Quốc Nguyên lại gào ầm lên.
Ông ta vừa dứt lời, hai gã vệ sĩ đằng sau lập tức xông tới bao vây xung quanh Trương Minh Vũ.
Anh nhếch môi cười lạnh, không hề bị doạ sợ.
“Đánh gãy chân cậu ta cho tôi!”, Trịnh Quốc Nguyên tức giận ra lệnh!
“Vâng!”
Hai gã vệ sĩ đồng thanh hô lên rồi đằng đằng sát khí lao tới gần Trương Minh Vũ.
Thấy thế, các cổ đông còn lại đều cười lạnh, ung dung khoanh tay như đang xem kịch.
Gã trọc cau mày, trong lòng vẫn đang lưỡng lự.
Gã không biết bây giờ nên làm thế nào cho phải.
Gã cảm thấy nếu giúp Trương Minh Vũ chắc chắn sẽ có lợi cho mình.
Nhưng dù sao đây cũng là việc riêng của Trịnh Quốc Nguyên.
Trong lúc gã còn đang do dự, hai gã vệ sĩ đã vọt tới trước mặt anh.
Thư ký Ngô giơ tay che miệng, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Cô ấy không ngờ Trương Minh Vũ không biết đối nhân xử thế như vậy, rõ ràng chẳng có lợi thế gì nhưng lại cứ cứng đầu chống đối!
Thế nhưng lúc này nghĩ gì cũng đã muộn.
Hai gã vệ sĩ đè bả vai của anh xuống.
Trịnh Quốc Nguyên nở nụ cười khinh bỉ.
Ngay khi hai gã vệ sĩ định ra tay, một đôi bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện trên vai họ.
Ơ…
Họ giật nảy mình, ánh mắt trở nên kinh hãi.
Nhưng họ chưa kịp nghĩ gì nhiều đã cảm thấy có một luồng sức mạnh khủng bố đang đè ép lên vai mình!
Bọn họ mất khống chế, toàn thân bị hất bay ngược ra ngoài!
Bịch bịch!
Hai tiếng động trầm đục vang lên.
Hai gã vệ sĩ đâm thẳng vào mặt tường phía sau rồi mới rơi xuống đất, cả người đau đớn vặn vẹo.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Đến khi bọn họ quay sang nhìn Trương Minh Vũ lại bất ngờ phát hiện đằng sau anh có thêm một bóng người cao lớn tự bao giờ.
Ngoài Long Tam ra còn ai vào đây nữa.
Anh khẽ mỉm cười, trong lòng thầm thả lỏng.
Đám người còn lại đều ngơ ngác tại chỗ, trợn mắt há mồm, ánh mắt kinh sợ.
Đây… mà là con người sao?
Bọn họ chưa kịp phản ứng lại đã thấy bóng người trước mắt loé lên một cái! Bất thình lình, Long Tam xông tới chỗ Trịnh Quốc Nguyên!
Hai mắt ông ta trợn trừng, không kịp lấy lại tinh thần đã thấy cổ mình bị thít chặt!
Long Tam dùng một tay bóp cổ ông ta, nhấc cả người ông ta lên!
Há!
Tiếng hít khí lạnh vang lên đâu đây!
Ngay sau đó là giọng nói lạnh như băng của Long Tam: “Xúc phạm cậu Minh Vũ, vả miệng!”
Dứt lời, bàn tay to khoẻ của anh ta vả bôm bốp vào mặt Trịnh Quốc Nguyên!
Mọi người chỉ thấy trước mắt mình có một bóng đen chớp nhoáng, đồng thời thấy Trịnh Quốc Nguyên bị ném thẳng vào tường!
“Phụt!”
Ông ta phun ra một ngụm máu tươi!
Đến khi ông ta ngẩng đầu lên, trông vô cùng chật vật.
Cả khuôn mặt đều trương lên sưng đỏ, khoé miệng máu me be bét!
Ai cũng chết lặng!
Bọn họ sợ hãi nhìn sang bóng người khủng bố kia, đến cả gã trọc cũng bị doạ sợ run lẩy bẩy!
Một lúc lâu sau, Trịnh Quốc Nguyên mới cắn chặt răng, gian nan đứng dậy.
“Không biết cậu là ai? Hình như Trịnh Quốc Nguyên tôi đây đâu có thù oán gì với cậu?”, ông ta thở hổn hển, cố nén giận cất giọng hỏi!
Trong ký ức của ông ta không có chút gì liên quan tới Long Tam.
Hơn nữa, ông ta cũng không tin thằng con rể nhà họ Lâm lại có một cao thủ tài giỏi như vậy bảo vệ bên người.
Ánh mắt Long Tam loé lên tia lạnh lẽo.
Anh ta im lặng đứng sau lưng Trương Minh Vũ.
Ý tứ vô cùng rõ ràng.
Anh bật cười hỏi: “Trời cao đất dày? Tôi vẫn chưa hiểu được, ông dạy lại cho tôi đi”.
“Cậu...”
Trịnh Quốc Nguyên nổi giận đùng đùng, cổ nổi đầy gân xanh! Lửa giận trong mắt