Em Trong Tim Tôi

Chương 3


trước sau

EM TRONG TIM TÔI

Chương 3

Cố Giang cúi xuống, ánh mắt xem xét cô trong chốc lát, nhích người đi tới.

 

Không khí xung quanh Hứa Tư Ý liền bị mùi thuốc lá mát lạnh cùng hơi thở xa lạ xâm chiếm, cô nhanh chóng bị bóng người của anh bao phủ lên. Ánh mắt cô hoảng sợ, theo bản năng mà lui về phía sau, nhưng đằng sau lại không còn đường, nên trong nháy mắt lưng của cô liền dán hẳn vào vách tường.

———————————————————————————————————————

 

Sẽ không bị nhận ra đó chứ?

 

Mãi đến khi cuộc giao lưu kết thúc, trong đầu Hứa Tư Ý vẫn còn lặp lại vấn đề này.Vừa rồi, sau khi cô xoay người, áp dụng tư thế chạy cự li dài 800 mét được học ở cao trung, nhanh chóng chạy thoát khỏi hiện trường, theo lý mà nói, Cố Giang hẳn là chưa kịp thấy mặt cô.

 

Nhiều nhất cũng chỉ thấy được bóng dáng mà thôi.

 

Vậy anh có thể dựa vào bóng dáng nhận ra cô là ai không? Tất nhiên là không thể rồi! Người ta đường đường là chủ tịch Hội học sinh, nhật lý vạn ky1, không chừng đã sớm vứt bỏ cô nữ sinh này lên chín tầng mây rồi ấy chứ.

1.    Ý chỉ những người có rất nhiều công việc quan trọng cần giải quyết

 

Sau khi khai thông đầu óc đến bảy, tám lần, gánh nặng tâm lí của Hứa Tư Ý nhẹ hơn. Cô bình tĩnh lại, lắc lắc đầu, ra khỏi toilet, trở lại hội trường.

 

Lúc này đứng trên bục giảng là một nữ sinh tóc ngắn mặc một chiếc váy liền áo màu xanh đậm. Cô ấy không cần bản thảo mà vẫn nói năng lưu loát, giải thích năm điểm về: “Học bá2 được luyện thành như thế nào?” cho các tân sinh viên.

2.              chỉ những người đạt điểm cao nhờ siêng năng học hành.

 

Hứa Tư Ý đè thấp giọng, hỏi người bên cạnh, “Đây là người thứ mấy rồi thế?”

 

“Cuối cùng. Cảm ơn trời đất, đã sắp xong rồi!”Tần Sương bày một dáng vẻ như sắp ngủ đến nơi, nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt dừng ở trên mặt Hứa Tư Ý đánh giá một vòng, rồi nhíu mày hoài nghi, “Mặt cậu sao hồng vậy?”

 

“……”, trong đầu cô thoáng hiện lên hình xăm ở trên đường nhân ngư của người nào đó.

 

Hứa Tư Ý xấu hổ vội ho một tiếng, gượng cười haha: “Vì trời nóng làm cho thời tiết này có chút oi bức.”

 

Tần Sương đưa tay phẩy phẩy gió, cũng theo đó oán giận: “Dù sao cũng sắp đến tháng chín rồi, sao vẫn còn nóng như vậy chứ. Ngày mai bắt đầu khóa huấn luyện quân sự, nhưng làm thế nào……”Nói xong, không biết như thế nào liền thay đổi chủ đề: “Đúng rồi, Tư Ý, cậu biết Cố Giang đúng không?”

 

Trên đầu Hứa Tư Ý hiện ra ba dấu chấm hỏi.

 

Khuôn mặt Tần Sương tươi cười, “Bạn cùng phòng của mình cũng thi sơ khảo Ban thư ký Hội học sinh, nói rằng hai người đã từng chào hỏi qua”,thanh âm ngọt ngào, “Mình còn nghe nói bạn vào tới được vòng hai, thật sự lợi hại nha!”

 

“…”, Hứa Tư Ý.

 

Cô gượng cười, “Cũng bình thường, bình thường thôi.”

 

Cuộc giao lưu chấm dứt, các nhóm tân sinh viên dưới sự dẫn dắt của chủ nhiệm lớp theo thứ tự rời khỏi trung tâm hội trường. Mới ra khỏi cửa lớn, hàng ngũ liền phân tán thành các nhóm nhỏ, các nhóm có thể là cùng phòng học hoặc cùng lớp, tốp năm tốp ba, phần lớn đều thảo luận về mấy sinh viên ưu tú đứng trên bục giảng khi nãy.

 

Hứa Tư Ý liên tục mấy lần nghe thấy cái tên “Cố Giang”, không khỏi cảm thán trong lòng tầm quan trọng của nhan sắc. Ai ngờ vừa cảm thán xong, chợt nghe bên cạnh một giọng cảm thán:  “Thật sự rất lợi hại!”

 

Người nói chuyện là Vương Hinh. Vị bạn học chân dài cùng phòng này là người ở Yến Thành , cha mẹ đều công tác ở bộ giáo dục, nên nhà có phần khá giả, nhưng bề ngoài lại có vẻ vô cùng tri thức.

 

Hứa Tư Ý nghe vậy có chút tò mò: “Cái gì lợi hại cơ?”

 

Khóe môi Vương Hinh cong lên cười cười, không trả lời, ngược lại nói một câu không đầu không đuôi: “Mình hỏi cậu, một sinh viên nên tẩy trắng như thế nào?”

 

……Ha?

 

Mơ màng trên cây mơ màng quá, mơ màng dưới cây bạn cùng tôi.

 

Vị bạn học này, có phải bạn có lối suy nghĩ quá rộng, quá lớn rồi không?

 

Hứa Tư Ý mờ mịt lắc đầu.

 

Vương Hinh thản nhiên liếc nhìn cô một cái: “Vừa rồi trên bục giảng không phải sẵn có một ví dụ hay sao?”

 

“……”

**************************************************************************

 

Chuyện cuộc giao lưu hôm đó rất nhanh bị Hứa Tư Ý bỏ ra phía sau. Khóa huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu, buổi tối ngày đầu tiên, phó thư ký Hội học sinh liền gọi điện thoại cho cô, ngàn căn dặn vạn dặn dò, nhắc nhở cô tham gia vòng phỏng vấn thứ hai.

 

Sau khi hết lần này đến lần khác xác minh không phải thành viên Hội học sinh nhắn nhầm danh sách trúng cử, Hứa Tư Ý hân hoan, vui mừng trả lời. Với biểu hiện bình thường cũng có thể ngoại lệ tiến vào vòng hai, cô theo bản năng mà cho rằng học tỷ Quế Hiểu Tĩnh đặc biệt chiếu cố cô.

 

Điều đáng ăn mừng là, vị chủ tịch tràn ngập khí chất nhân vật phản diện kia sẽ không xuất hiện ở vòng phỏng vấn thứ hai.

 

Năm ngày sau, khi khóa huấn luyện diễn ra được hơn một nửa, trời chạng vạng tối, trên bảng thông báo dán danh sách những người được Hội học sinh tuyển dụng, bảng vàng chữ đen, dẫn đến nhiều tân sinh viên ‘thịt tươi’ nghỉ chân vây xem.

 

Tên của Hứa Tư Ý đứng đầu trong danh sách, đặc biệt bắt mắt.

 

“Hứa Tư Ý……”, có người đối với cái tên này có chút ấn tượng trầm ngâm nói, “chính là nữ sinh nói chuyện rất nhỏ hôm sơ thí đó sao? Cô ấy được vào sao?”

 

“Ngoại trừ vẻ đẹp bên ngoài, cô ta có cái ưu điểm nào khác à?”, tân sinh viên không được chọn chua ngoa ganh ghét nói: “Nhất định là có người quen ở đó.”

 

Cứ như vậy, mặc cho nhiều loại bình luận, suy đoán khác nhau, cuộc tuyển thành viên vào Hội học sinh rốt cục cũng chậm rãi kết thúc. Hứa Tư Ý chính thức trở thành thành viên Ban thư ký của Hội học sinh.

 

Vì đang trong năm nhất nên ngoại trừ hai môn chuyên ngành là công trình cơ học và quản lý, thì chương trình học cũng chỉ có mỗi toán học cao cấp là hơi khó nhằn, còn đâu việc học cũng không quá nặng nề. Lớp học Hứa Tư Ý không ít người đều gia nhập các tổ chức của sinh viên. Phần lớn nhóm học sinh xuất sắc có yêu cầu rất nghiêm khắc với bản thân mình. Tất cả mọi người đều hi vọng có cơ hội nâng cao khả năng của bản thân.

 

Phòng ngủ Hứa Tư Ý gồm 4 người, trong khi cô gia nhập Hội học sinh, thì Vương Hinh gia nhập Xã liên, Trương Địch Phi gia nhập Đoàn nghệ thuật, chỉ có mỗi Trần Hàm là tự do trong khi đa số các sinh viên đều tham gia các câu lạc bộ khác nhau .

 

Thứ năm đầu tiên sau khi khai giảng, vào buổi tối sau khi tan học, Hứa Tư Ý đi đến phòng học 1405 Giáo Học Lâu, tham gia cuộc gặp mặt thường kỳ của Ban thư ký Hội học sinh.

 

Trưởng thư ký Quế Hiểu Tĩnh vẻ mặt tươi cười, đầu tiên là nói những lời hoan nghênh, sau đó đơn giản giới thiệu nhiều việc liên quan đến đại học C, về các quan hệ phức tạp rắc rối của sinh viên tổ chức, cuối cùng là giảng giải chức năng của Ban thư ký.

 

Ở dưới Hứa Tư Ý cả buổi cầm tờ giấy thông tin của hội mà yên lặng tổng kết: hóa ra chỗ bọn họ chính là nơi kết nối giữa giáo viên và học sinh.

 

“Nói tóm lại, công việc của chúng ta chính là: đem mệnh lệnh từ trên truyền xuống, đem tình hình bên dưới truyền lên, lấy lợi ích của sinh viên làm trung tâm, trợ giúp

đoàn chủ tịch làm tốt toàn bộ công việc.” Quế Hiểu Tĩnh nói rất trôi chảy: “Tính danh cùng số điện thoại của mấy vị chủ tịch tôi đã viết ở bảng đen, mọi người nhớ ghi lại để thuận tiện cho việc liên hệ.”

 

Hứa Tư Ý ngẩng đầu nhìn bảng đen. Trên bảng là sơ đồ hình cây, đỉnh tán cây chính là hai chữ: Cố Giang, mở ngoặc: chủ tịch, số điện thoại: XXXX, đóng ngoặc.

 

Phía dưới là bốn vị phó chủ tịch khác nhau.

 

Mọi người đều mở danh bạ di động ra lưu vào, trong lòng đầy kính trọng hướng về những dãy số đó.

 

Rất nhanh đến mười giờ, cuộc gặp mặt đã xong, mọi người đều bắt đầu rời đi. Hứa Tư Ý đi ở sau cùng, lúc sắp bước qua cửa phòng học, Quế Hiểu Tĩnh gọi cô lại: “Tư Ý!”

 

Hứa Tư Ý dừng lại, quay đầu cười cười, “Học tỷ, làm sao vậy?”

 

Quế Hiểu Tĩnh vui vẻ cười: “Nhà trường muốn mở dạ hội đón người mới đến, em về viết mẫu thư mời nhé, được không?”

 

What?

 

Thư mời? Đó là cái gì?

 

Hứa Tư Ý đen mặt, thể hiện sự nghi vấn.

 

Quế Hiểu Tĩnh như đã đoán ra cô muốn nói gì, khéo hiểu lòng người mà bổ sung:“Chưa từng viết cũng không sao cả, chị sẽ đưa cho em thư mời năm trước để tham khảo.” rồi giọng nói trở nên mềm mỏng hơn, “Vất vả cho em rồi, cố gắng viết trước thứ hai nha!”

 

Nghe vậy, Hứa Tư Ý trầm mặc vài giây, cuối cùng vẫn nhận lời: “Viết xong trực tiếp đưa cho chị phải không ạ?”

 

“Là Giang ca muốn, em trực tiếp đưa cho anh ấy là được rồi.”

 

Hứa Tư Ý “…….”

 

“Giang ca” trong miệng Quế Hiểu Tĩnh, không cần đoán, ngoại trừ người nổi danh toàn trường – chủ tịch Hội học sinh, Cố Giang, không còn ai khác.

 

Trở lại phòng ngủ mở máy tính ra, trong hòm thư quả nhiên là mẫu thiệp mời cho buổi dạ hội của mấy năm gần đây đã nằm gọn trong đó rồi. Hứa Tư Ý không nói gì, chỉ có thể yên lặng mở văn bản ra, vò đầu bứt tai, đầu óc khổ sở, cố gắng suy nghĩ, suy nghĩ rồi lại suy nghĩ.

 

Suy nghĩ suốt ba ngày, rốt cuộc cũng ném ra được một bản thư mời sứt sẹo.

 

Buổi tối chủ nhật, Hứa Tư Ý đem thư mời đã đánh đến cửa hàng nhỏ ở trong trường, sau đó im lặng, nghĩ sẵn trong đầu những lời sẽ nói rồi lấy điện thoại di động ra, hít sâu một hơi, gọi một cuộc điện thoại.

 

Sau hai tiếng nhạc chờ thì cuộc gọi được kết nối.

 

Trong ống nghe là tiếng nói lãnh đạm lại có phần mất tập trung: “Alo?”

 

Hứa Tư Ý sợ run lên. Không thể không thừa nhận, giọng nói của người này nghe rất được, giọng nói dễ chịu, trầm thấp lại hơi khàn, vô cùng đặc biệt.

 

Cô lặng lẽ hít sâu, cố gắng duy trì bình tĩnh, ngữ khí ung dung: “Học trưởng Cố Giang, em là Hứa Tư Ý, là trợ lý thư ký mới. Chị Hiểu Tĩnh giao cho em viết mẫu thư mời cho buổi dạ tiệc rồi đưa cho anh. Em đã viết xong rồi, xin hỏi…..”

 

Còn chưa nói xong, liền bị đối phương không kiên nhẫn ngắt lời, “Ở đâu?”

 

“……..Em sao?” Hứa Tư Ý đeo chiếc túi sách bé hình con vịt xoay người, ngẩng đầu lên, nhìn về phía tấm biển của cửa hàng trong trường học, đọc lên: “Siêu thị phía Nam Đại học C.”

 

“Chờ đó.”

 

Giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng dập điện thoại.

 

Trong cửa hàng được chiếu sáng trưng bởi đèn sợi đốt làm cho bên ngoài đến một vật nhỏ cũng có thể được nhìn thấy. Hứa Tư Ý đứng trong ánh sáng, mở thư mời ra, tỉ mỉ kiểm tra xem có lỗi chính tả hay câu sai ngữ pháp nào không. Xem hết một lần.

 

Rồi lại kiểm tra một lần nữa.

 

Sau khi kiểm tra ba lần, Hứa Tư Ý đóng thư mời lại, đang mỏi cổ, vừa lắc đầu một cái, liền sửng sốt.

 

Phía bên trái cửa hàng bị khuất bóng, ánh sáng có phần hơi tối, một bóng người cao lớn đang dựa vào tường, mặc áo sơ mi quần dài. Trên mặt anh không có biểu tình gì, đôi mắt tối đen khó hiểu, không biết đã nhìn cô bao lâu.

 

Hứa Tư Ý bình tĩnh lại, cất bước đi tới, cố gắng mỉm cười thật tự nhiên, chào hỏi: “Xin chào Cố học trưởng!”

 

Ánh mắt Cố Giang tùy tiện nhìn vào tay cô, “Viết cái này được không?”

 

“Ừm….” Hứa Tư Ý gắt gao nắm chặt thư mời, hơi do dự, giọng nói trong suốt, “Trước đây em chưa viết thư mời bao giờ, vấn đề hẳn là rất nhiều, anh xem trước một chút…..Chỗ nào cần sửa, em sẽ sửa lại.”

 

Anh không nói gì, cúi đầu, chậm rãi mở bao thuốc lá vừa mới mua.

 

Hứa Tư Ý có chút lo lắng chờ đợi.

 

Qua vài giây, Cố Giang đem giấy đóng gói bên ngoài bao thuốc tùy tiện quẳng vào trong thùng rác, quay đầu lại, liếc nhìn cô một cái, hất hất cằm ra hiệu: “Lại đây.”

 

“?” Cô không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn cầm thư mời, chậm như ốc sên, mà đi đến.

 

Đứng ở trước mặt anh.

 

……Thật là cao!

 

Cô vừa đứng lại gần, thì có cảm giác áp bức mãnh liệt tới cực điểm.

 

Hứa Tư Ý định thần, hai tay đem thư mời tới trước mặt Cố Giang: “Học trưởng….”

 

Sao giọng lại lắp bắp như thế này? Giọng nói trong suốt khẩn trương, cất cao âm lượng: “Học trưởng xem một chút đi ạ.”

 

Cố Giang cúi xuống, ánh mắt xem xét cô trong chốc lát, nhích người đi tới.

 

Không khí xung quanh liền bị mùi thuốc lá mát lạnh cùng hơi thở xa lạ xâm chiếm, Hứa Tư Ý nhanh chóng bị bóng người của anh bao phú. Ánh mắt cô hoảng sợ, theo bản năng mà lui về phía sau, nhưng đằng sau lại không còn đường nữa, nên trong nháy mắt lưng của cô liền dán hẳn vào vách tường.

 

…..Có chuyện gì từ từ nói, đây là muốn làm gì…..

 

Nhịp tim của cô đập nhanh hơn, thình thịch, thình thịch.

 

Hứa Tư Ý hoảng hốt, hai má không thể khống chế mà ửng đỏ.

 

Hai người chiều cao chênh lệch quá lớn, Cố Giang tiến gần về phía cô, cúi người xuống, giọng điệu lười biếng kéo theo cảm giác công kích cùng xâm lược mãnh liệt: “Ngày đó có phải là em không?’


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện