Yến Thành vào một buổi tối lạnh giá.
Hứa Tư Ý vừa về đến ký túc xá đã bật đèn bàn lên. Có lẽ căn phòng vì quá yên tĩnh nên dưới bóng đêm, phía xa xa có thể nghe rõ âm thanh cùng tiếng cười huyên náo vọng ra từ khu ký túc xá nam.
Vương Hinh đang nằm trong chăn, Trương Địch Phi thì đang xem hoạt hình trên máy tính.
Hứa Tư Ý liếc nhìn chiếc giường trống không của Trần Hàm, chăn đệm được gấp rất chỉnh tề. Cô ấy từ lúc khai giảng đến giờ cứ thần thần bí bí, chỉ hôm nào phải học những môn bắt buộc mới thấy cô ở phòng, còn không thì không thấy mặt mũi ở đâu.
“Phải gọi điện cho Trần Hàm bảo cậu ấy ngày mai về phòng thôi.” Cô đổ nước nóng vào bồn rửa mặt nói.
Vương Hinh từ trong chăn thò đầu ra: “Ngày mai kiểm tra sĩ số à?”
“Ừ“. Hứa Tư Ý ngâm hai tay trong làn nước, ấm quá, có thể xua tan đi sự lạnh lẽo trong cơ thể, ” Ban quản lý ký túc xá có dán thông báo ở tầng 1 ấy.”
” Vậy để mình nhắn tin cho cậu ấy.” Vương hinh nói, lấy điện thoại ra gõ gõ nhấn nhấn, vừa nhắn tin vừa tùy tiện hỏi cô: “Sao hôm nay cậu về muộn thế?”.
Hứa Tư Ý bỗng khựng lại, cười tư lự: “Hôm nay tập xong tớ còn phải ở lại họp nội bộ nữa.”
“Họp nộp bộ việc gì?”
“Không có gì cả đâu.”
Nói xong, đúng ba giây sau, Trương Địch Phi vốn đang chăm chú xem phim bỗng “xuy” một tiếng.
Hứa Tư Ý vốn đang rửa mặt phải ngừng lại, quay sang nhìn cô nghi ngờ.
“Mình đã nói gì nhỉ?” Trương Địch Phi ngẩng đầu, trong bóng tối, ánh sáng lạnh lẽo của màn hình chiếu lên từng đường nét trên khuôn mặt cô, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt lộ ra một chút giễu cợt, “Bánh bao nhỏ này chắc chắn sẽ không chủ động nói với chúng ta đâu.”
Vương Hinh từ trong chăn trực tiếp ngồi dậy, bất mãn nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy sao không nói với bọn mình?”
Hứa Tư Ý hết nhìn Trương Địch Phi lại nhìn sang Vương Hinh, “Các cậu làm sao lại biết được?”
Vương Hinh nói, “Địch Phi ở trong đoàn nghệ thuật mà, có tiết mục múa đơn ở buổi dạ hội, còn mình cũng có bạn diễn ở đó nữa.”
Hóa ra là vậy.
“Cậu có biết Quế Hiểu Tĩnh trước mặt thầy giáo nói thế nào về cậu không?”
“Chị ấy nói gì?”
“Nói cậu lười biếng, làm việc không nghiêm túc, ngay từ vòng phỏng vấn căn bản không muốn nhận cậu, để cậu vào ban thư ký hoàn toàn là ý của hội chủ tịch.” Vương Hinh càng nói càng tức, ” Trong khoảng thời gian này cậu lúc nào cũng bận rộn, chạy đông, chạy tây còn thường xuyên thức khuya làm việc chị ta sai bảo, bọn mình đều tận mắt chứng kiến. Làm sao có thể qua cầu rút ván, trở mặt nhanh như thế được?”
“…” Hứa Tư Ý không nói gì. Thực ra, cô cũng đã phần nào đoán được.
“Các cậu dù sao cũng cùng một ban, chị ta là thư ký trưởng, cậu lại là thành viên ban thư ký, sau này khó tránh khỏi chạm mặt thường xuyên, cậu định thế nào?”
“Thực sự có lẽ không được rồi, mình phải viết đơn xin rút khỏi hội thôi.”
Trương Địch Phi nghe xong liền cười nhạo một tiếng.
Vương Hinh nhíu mày, “Nói ra là tốt rồi, đừng có làm những chuyện ngu ngốc nữa.”
Trương Địch Phi tắt máy tính, đứng lên, thản thiên nói: ” Sáng mai còn có tiết. Mình ngủ đây, các cậu cứ tiếp tục đi.”
Đột nhiên, Hứa Tư Ý gọi cô lại: “Địch Phi.”
Bóng lưng cao gầy bỗng dừng lại.
Cái đèn bàn nhỏ không sáng lắm nên Hứa Tư Ý không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Trương Địch Phi. Cô gái đến từ thành phố ven biển này, ăn mặc sành điệu, đồ dùng toàn là hàng cực phẩm, tiếng phổ thông có xen lẫn một chút tiếng Quảng Đông.
Hứa Tư Ý rất có thiện cảm với cô ấy.
Hứa Tư Ý: “Nếu đổi lại là cậu, cậu sẽ làm thế nào?”
Trương Địch Phi im lặng một hồi, quay lại, mặt không chút thay đổi: “Nếu là mình ấy à, đã ra chiến trường quyết không đào ngũ.”
“…” Cái này cũng quá khoa trương rồi, trường hợp của cô đâu cần nồng nặc mùi thuốc súng như thế?… Hứa Tư Ý toát cả mồ hôi lạnh.
“Con đường của mình phải tự mình đi, hoặc là bò hoặc là hiên ngang đi.” Trương Địch Phi hừ nhẹ, “Đạo lý đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu sao?”
Hứa Tư Ý không nói gì.
Trương Địch Phi nói: “Tại sao muốn rút lui, tại sao không trực tiếp đối mặt?”. Nói xong cô dừng lại, hất cằm về phía Hứa Tư Ý.
Hứa Tư Ý không hiểu: “Hả?”
“Không phải cậu thích viết nhật ký sao? Mau mang ra đây, mình nói cho cậu nhớ.”
“…” Thế này không phải hơi ngông cuồng rồi sao?
Trương Địch Phi nhíu mày giục: “Còn không mau lấy ra.”
Cô ngây người, đành lấy ra cuốn nhật ký từ trong cặp, chọn đại một trang rồi lấy bút hình con thỏ ra viết.
Sau đó nghe thấy giọng nói xen lẫn tiếng phổ thông và tiếng Quảng Đông của Trương Địch Phi, gằn từng chữ: “Nếu bạn chọn thỏa hiệp hay nhượng bộ, tức là bạn đã thua rồi.”
Sau khi bị ép ăn hết một bát canh gà lớn, Hứa Tư Ý lên giường định ngủ nhưng mắt cô cứ nhìn chằm chằm cái đèn nhỏ nửa ngày, không thể ngủ được.
Đột nhiên “đinh” một tiếng.
Cô đưa tay xuống gối sờ sờ, cầm điện thoại di động lên, ấn vào màn hình. Có tin nhắn đến, là của Vương Hinh: “Lời Địch Phi nói cậu nghe là được rồi, đừng quá để bụng. Chắc do cậu ấy là do xem hoạt hình nhiều quá rồi.”
Hứa Tư Ý suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Mình thấy cậu ấy nói rất có đạo lý mà.”
Vương Hinh: “Đồ ngốc này.”
Hứa Tư Ý: O.O
Vương Hinh: “Thế giới của người trưởng thành có quá nhiều cuộc chiến tàn khốc, không khoan nhượng, người thuần khiết như cậu sau này chỉ có chịu thiệt.”
Hứa Tư Ý nhìn điện thoại một lúc lâu cũng không có trả lời lại.
Rất nhanh, Vương Hinh lại gửi thêm một tin nhắn: “Cậu có biết tham gia hội sinh viên có ích thế nào hay không?”
Hứa Tư Ý mắt sáng lên, ngón tay bấm bấm, một loạt icon có dấu chấm hỏi được gửi đi.
Vương Hinh: “Cho nên mới nói cậu ngốc. Hội sinh viên có quan hệ chặt chẽ với Sở Giáo Dục, Văn phòng Đảng và Chính phủ. Người trong hội sinh viên với lãnh đạo nhà trường về cơ bản là quen biết lẫn nhau. Vì bất luận việc lớn hay nhỏ cũng đều tốt hơn là làm việc với những sinh viên bình thường. Đây chẳng phải là lợi ích rất lớn sao?”
Hứa Tư Ý rũ mắt xuống.
Cho nên những cuộc đấu tranh ngầm, những việc xấu xa kia đều là vì cái gọi là lợi ích này sao?
Vương Hinh: “Muốn đi hay ở, cậu tự mình suy nghĩ kỹ đi.”
Hứa Tư Ý trả lời: “Ừ, ngủ ngon.”
Đặt điện thoại di động xuống, tai cô đột nhiên hiện lên hình ảnh nọ ở giảng đường, đôi mắt đen nhánh và đôi môi như cười như không của người thiếu niên kia.
Hứa Tư Ý im lặng một lúc rồi kéo cao chăn lên tự cuốn mình thành một cái bánh chưng, nhắm mắt lại, chìm vào giấc mộng.
*
Ngày hôm sau, Trần Hàm trở về ký túc xá.
Trần Hàm trong ấn tượng của Hứa Tư Ý là một cô gái xinh đẹp, luôn thích dùng son môi màu đỏ, lạ là cô ấy ngoài son ra không có bôi lên mặt thứ gì khác. Nước da hơi tối, dưới ánh mặt trời còn có thể thấy rõ những vết tàn nhang của cô ở hai bên gò má.
Hứa Tư Ý cùng Vương Hinh mới từ thư viện về, nhìn thấy Trần Hàm, có chút sửng sốt, sau đó mỉm cười lên tiếng: “Cậu về rồi à?”
Trần Hàm “ừ” một tiếng, ngồi vào máy tính mở ra phần mềm thiết kế CAD, làm ra vẻ chuyên nghiệp.
Không khí có phần lúng túng.
Thân là trưởng phòng, Hứa Tư Ý cảm thấy mình cần quan tâm một chút đến cái người quanh năm tại ngoại này, vì vậy nói: “Thứ 5 hàng tuần đều có quản lý đi kiểm tra sĩ số, cậu phải nhớ trở về đấy.”
Ngón tay Trần Hàm gõ gõ trên bàn phím, thao tác dứt khoát, thuần thục, thờ ơ nói: “Ừ.”
“Cậu bây giờ đang ở bên ngoài sao?”
“Ừ.”
“Thuê phòng?”
“Ở nhà bạn trai.”
Hứa Tư Ý cẩn trọng suy nghĩ, “Có phải là người học Luật đó không?”
“Không phải.”
“…”
“Chia tay rồi.” Trần Hàm nói một cách bình thản, “Anh này là nhiếp ảnh gia, người Yến Thành.”
… Được rồi.
Hứa Tư Ý một lần nữa lại bị Trần Hàm làm cho khiếp sợ, đúng là thay người yêu như thay áo mà, vài giây sau cô mới nói: “Mấy hôm nay cậu không lên lớp nên không biết, thầy có giao bài tập về nhà đấy…”
Nghe vậy, Trần Hàm đưa mắt nhìn về phía cô, “Cậu làm xong chưa?”
Hứa Tư Ý gật đầu.
“Đưa cho mình mượn.”
Trần Hàm lần này trở về, tính cả thời gian ngủ ban đêm, tổng cộng ở phòng 16 tiếng, có thể nói đây đã là ky lục rồi. Thứ bảy, sáng sớm cô đã nhận điện thoại, trang điểm một chút rồi lại ra ngoài.
Hứa Tư Ý thở dài hỏi Vương Hinh, “Trần Hàm nếu không đi học, thì cậu ấy làm gì nhỉ?” Không phải cô nhiều chuyện, chỉ là cô thật sự lo lắng cho Trần Hàm một mình ở bên ngoài sẽ chịu ủy khuất.
Vương Hinh ngáp một cái, nói: “Nghe nói cậu ta ký hợp đồng làm người mẫu ở một công ty, bạn trai cậu ta cũng đang làm trong công ty đó.”
Hứa Tư Ý đang uống ngũ cốc thì bị sặc, ho khan một cái.
Vương Hinh cười như được mùa, “Đừng lo. Nói không chừng sau này cậu ta lại trở thành minh tinh thì sao.”
*
Một tuần sau, cuối cùng các tiết mục và các khâu chuẩn bị cũng đi vào quỹ đạo. Tiết mục múa đơn của Trương Địch Phi xếp thứ 4 từ dưới lên, biên đạo múa hết yêu cầu này đến yêu cầu khác khiến Trương Địch Phi âm thầm mắng chửi, biết thế cô không đăng ký thì hơn.
Còn với Hứa Tư Ý mà nói, cô thoải mái hơn bao giờ hết.
Từ sự cố phục trang lần trước, tỷ lệ cô và Quế Hiểu Tĩnh chạm mặt giảm đi nhiều. Cô cũng không biết là lương tâm của vị tỷ tỷ kia bỗng dưng trỗi dậy hay là đang đặc biệt cảnh báo cô, chỉ biết là bây giờ không còn sai cô làm nhiều việc vặt như trước nữa.
Cô bây giờ chính là ngủ dậy thì đi học, học xong thì ăn cơm, ăn xong thì lên thư viện thảnh thơi đọc truyện, cứ như vậy cho đến một buổi chiều trước đêm dạ hội ba ngày.
Hôm nay là thứ tư, buổi chiều vốn dĩ phải đi học Tiếng Anh, mọi người đều đã đến đông đủ thì lớp trưởng thông báo: Cô Barbara có việc đột xuất, hủy bỏ tiết học.
Học sinh phàn nàn vài câu, rồi người lười biếng thì trở về phòng ngủ, người chăm chỉ hơn thì đến thư viện học.
Hứa Tư Ý bị Vương Hinh lôi vào quán cafe gần trường.
Cái quán cafe này và trường cô chỉ cách một con phố, quán khá nhỏ nhưng có cái tên rất lãng mạn, “Lam Vẫn”, được mọi người xem là nơi lý tưởng để hẹn hò. Có phòng khách riêng, mỗi khu đều có rèm ngăn cách, rất nho nhã và độc đáo.
Vương Hinh chọn một vị trí yên tĩnh, ngồi xuống.
Hứa Tư Ý nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: ” Mọi người ở đây hầu hết đều là tình nhân, hai chúng ta tới chỗ này có phải kỳ quá không?”
“Uống cafe thôi mà, kỳ quái gì chứ?” Vương Hinh trên tay cầm menu, nói với người nhân viên, ” Hai cafe latte.”
Người nhân viên mỉm cười, rời đi.
Vương Hinh đặt chiếc laptop lên bàn, đứa cho Hứa Tư Ý một đầu tai nghe: “Hôm qua mình mới tải xuống một bộ phim, nào, vừa hay có thể cùng nhau xem.”
Là bộ phim tình yêu của Nhật Bản. Biển sâu, núi cao. Trời xanh, mây mù. Đá, biển….
Vương Hinh xem rất nhập tâm. Hứa Tư Ý chớp chớp mắt, khẽ ngáp một cái.
… Sớm biết thế đêm qua cô đã ngủ sớm một chút.
Rất buồn ngủ.
Đúng lúc này, từ gian bên cạnh vang lên tiếng nữ sinh cười khanh khách: “Từ nhỏ em đã học vẽ, bình thường lúc nhàn rỗi không vẽ tranh thì là đọc sách.”
Hứa Tư Ý nhất thời tỉnh cả ngủ, lấy tai nghe ra, vểnh tai lên nghe ngóng – cái âm thanh này…? Tần Sương?
Cô theo hướng âm thanh phát ra, nhìn sang, sau đó hơi sững sờ.
Đó là một gian phòng có cửa sổ, được ngăn cách bởi chiếc rèm màu trắng nhạt, rèm hơi rũ xuống, bị che khuất một chút. Cô nhìn thấy bên trong Tần Sương xiêm y lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp một tay chống cằm.
Đối diện Tần Sương, là một khuôn mặt ngược chiều ánh sáng.
Đầu thu tháng 7, ánh mặt trời xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh, tạo ra một vòng tròn rất sáng như tan ra trên hình bóng của người ấy. Vì ngược nắng nên Hứa Tư Ý không thấy rõ khuôn mặt của người đó, nhưng cô có thể lờ mờ thấy sóng mũi anh rất cao, chiếc cằm nghiêm nghị, môi đang khẽ mím lại. Anh ngồi lười nhác, lưn dựa vào lưng ghế, đôi chân dài tùy ý vắt chéo.
Hứa Tư Ý có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh lúc này, nhất định là trước sau như một, thiếu kiên nhẫn.
Lúc này, Vương Hinh đã nhận ra ánh mắt của cô, tò mò lại gần: “Đang nhìn gì vậy?”
Tai nghe dường như vang lên âm thanh của tiếng sóng biển.
— Biển sâu, trời cao đều là của cậu. Tôi cũng là của cậu…. bảo trọng nhé!
— Ừ, cậu cũng bảo trọng.
— Nhớ theo dõi tớ nhé.
— Ừ, vẫn luôn theo dõi cậu mà.
— Này vị thần…. vị thần của tớ.