Trên đường về nhà, Hứa viêm và Hứa Thuần hiểm ngầm ý nhau nên cùng im lặng.
Hứa Thuần hơi phiền muộn, cô cảm thấy Hứa Viêm cũng không vui.
Sau khi bước vào cổng khu chung cư, cô không chịu nổi bèn dè dặt hỏi: “Anh, những người lúc nãy là bạn học của anh sao?”
Hứa Viêm ừ một tiếng.
Hứa Thuần gật đầu, nghiêng người nhìn anh: “Anh…có phải anh thích cô gái tóc dài vừa nãy không?”
Hứa Viêm khẽ nhíu mày, anh cười đáp lại: “Có tận mấy cô gái để tóc dài, ý em là cô gái nào?”
“Là cái người đã có người yêu rồi.” Cô thấy hơi bực bội khi nhắc về chuyện đó: “Hình như anh trai đó là học sinh của trường em.”
Hứa Viêm đi chậm lại, nhìn em gái bảo: “Em quan sát kỹ thật đấy.”
Hứa Thuần thấy mình đoán trúng rồi, cô không muốn nói gì nữa.
Cô có thể nói cái gì bây giờ? Cô cũng chẳng thể oán trách người ta.
Người mà bọn họ thích là người yêu của nhau. Kể ra thì bạn họ đáng thương biết bao nhiêu.
Cuộc sống này giống như một vở hài kịch. Một giây trước cô còn cố gắng phấn đấu để trở thành một người tốt đẹp hơn giống như anh ấy nhưng một giây sau cô lại bị hiện thực phũ phàng đánh cho không con manh giáp.
Cô biết hai người chẳng có quan hệ gì cả. Đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo. Chuyện phấn đấu học hành là chuyện riêng của cô. Nó là mục tiêu mà cô luôn hướng tới, không phải vì thích anh nên nó mới xuất hiện.
Chỉ là giờ phút này, cô không thể lấy danh nghĩa tình yêu để cổ vũ và gào thét bản thân tiến lên phía trước.
Cô phải xóa bỏ tất cả những cảm xúc và dấu vết anh để lại trong trái tim, trả nó về hiện trạng vốn có trước khi cô gặp anh.
Hứa Thuần không biết cô có thể làm được chuyện đó hay không nhưng cô sẽ cố gắng thử.
Buổi tối hôm đó, Hứa Thuần ngồi lì trên bàn học. Cô mượn bài thi để khiến mình tỉnh táo lại. Nửa tiếng trôi qua, trái tim cô vẫn rối bời như cũ, đầu óc mông lung đến nỗi một câu hỏi áp dụng công thức cũng không làm nổi.
Tất cả những gì có trong đầu cô bây giờ là hình ảnh bọn họ ôm nhau và tiếng cười vui vẻ của anh ấy cứ văng vẳng bên tai, cô không có cách nào để ngó lơ chúng.
Cô thấy mình không còn thuốc chữa nữa. Cô ném bút sang một bên rồi điên cuồng vò đầu. Không biết từ lúc nào, tờ nháp trắng tinh trước mặt đã bị lấp kín bởi tên anh.
Tưởng Thừa Khải…
Tại sao lần này khi thấy tên anh, cô lại tuyệt vọng đến thế.
Anh đang ở bên một người khác, anh sẽ nắm tay một người khác, ôm người khác và cười thật hạnh phúc.
Nói một cách khác, bọn họ thuộc về nhau.
Đây là chuyện mà rất nhiều người đều biết.
Còn tình yêu của cô sẽ mãi mãi bị chôn vùi dưới đáy vực sâu, sẽ chẳng ai biết và cũng chẳng có ai nói cho họ biết.
Lồng ngực đau đớn, Hứa Thuần hít sâu một hơi rồi nhặt cây bút lên. Đột nhiên một suy nghĩ vô cùng độc ác hiện lên trong đầu cô, cô vuốt ve những cái tên một lần rồi dùng ngòi bút nhọn đâm thẳng xuống, cứ đâm như vậy cho đến khi xuyên qua mặt giấy mỏng, những dấu chấm đen in hằn lên trang kế tiếp.
Cô cắn chặt môi, éo buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Chưa bao giờ cô cần những thứ âm thanh ồn ào đến quấy rầy mình và che kín những suy nghĩ tuyệt vọng kia như thế.
Hứa Thuần đi rửa mặt, cô dùng nước lạnh để khiến bản thân tỉnh táo. Sau đó, cô cất bài tập rồi mở laptop tìm phim điện ảnh để xem.
Có lẽ đây sẽ là một phương pháp hiệu quả.
Trên trang web điện ảnh có đầy đủ những bộ phim mới nhất và hấp dẫn nhất. Cô loại hết những phim tình cảm ấm áp và sướt mướt, thay vào đó cô chọn một bộ phim hài.
Cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi ngồi bó gối trên ghế, sau đó từ từ hòa mình vào không khí của bộ phim.
Đây là một bộ phim điện ảnh vui nhộn khiến người ta ôm bụng bật cười. Từ đầu cho đến cuối không hề tốn nước mắt.
Hứa Thuần bị cuốn vào mạch phim. Khi bộ phim sắp kết thúc, bọn họ giải thích về những tình cảm của nhân vật chính. Cô đặt bản thân mình vào trrong đó. Những cảm xúc u ám vất vả lắm mới che giấu được trong nháy mắt đã bị đáng tan.
Bộ phim kết thúc bằng một cái kết rất hoàn hảo, đáng lẽ cô phải vui vẻ và thỏa mãn, nhưng không biết tại sao trên mặt lại xuất những tia nước lạnh lẽo.
Cô vô thức đưa tay lên và chạm vào nó. Bờ môi cảm nhận được vị mặn chát đang tràn vào miệng.
Hứa Thuần đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, cô không yêu đương nên không thể gọi đây là thất tình nhưng cô lại có một cảm giác tuyệt vọng giống như thể cô sẽ phải cô độc đến hết cuộc đời.
Nỗi chua xót không có giới hạn cứ lan tỏa khắp trái tim.
Cô nghĩ đến một câu nói: “Nơi tận cùng của thế giới sẽ không có cỏ xanh.”
Hứa Thuần bắt đầu ghét bỏ bản thân vì quá vô dụng. Tại sao khi gặp anh ấy ở trạm dừng, cô chỉ có thể nhìn thấy anh mà không nhìn thấy
những người khác.
Có lẽ cô đã nghĩ anh ấy là một người quá hoàn hảo, là do cô cố chấp với những mộng tưởng đẹp đẽ. Nếu như cô được tiếp xúc với con người chân thật nhất của anh thì cũng không đến nỗi không phải anh thì không được.
Cô ngồi tại chỗ một lúc lâu.
Bỗng nhiên Hứa Thuần nghĩ ra điều gì đó, cô đóng giao diện phim và đăng nhập ứng dụng QQ bằng máy tính.
Trong danh sách bạn bè chỉ có người thân và bạn học, ngay cả một người bạn qua mạng lạ lẫm cũng không có.
Nghỉ lễ ở nhà, có rất nhiều bạn đang online.
Hứa Thuần lật tìm hết những bạn học cùng trường trung học số một có trong danh sách bạn bè nhưng không tìm thấy bất cứ thông tin nào liên quan đến Tưởng Thừa Khải.
Lật hết một lượt, ánh mắt của cô dừng lại trên màn hình.
Đột nhiên cô bừng tỉnh.
Phải tìm Hứa Viêm.
Trên đường về nhà cô nói chuyện với Hứa Viêm, anh bảo rằng nhóm bạn mà cô thấy trên quảng trường là bạn học cấp hai của anh ấy, trong đó bao gồm cả Tưởng Thừa Khải.
Theo như những gì Hứa Viêm kể thì có vẻ như quan hệ của bọn họ khá tốt.
Bởi vì bọn họ từng học cùng một lớp nên chắc chắn Hứa Viêm có kết bạn với anh.
Hứa Thuần nhấp vào trang cá nhân của Hứa Viêm. Cô bắt đầu lướt các bình luận trong các dòng trạng thái anh đăng thường ngày để tìm ra manh mối.
Tất cả những người bình luận đều là những cái tên xa lạ với cô, tìm ra anh ấy trong vô vàn người là một việc rất khó khăn.
Hứa Viêm không có nhiều bạn bè lắm nhưng đa số đều là con trai.
Mỗi khi Hứa Thuần nhấp vào trang cá nhân của từng người, việc đầu tiên cô làm là vào xem album ảnh cá nhân của họ.
Có người sẽ trực tiếp chụp ảnh chân dung rồi đăng lên mạng, cô không cần tốn sức mà lướt ra ngoài.
Có một số người không thèm đăng tấm ảnh nào, cô phải xem những dòng bình luận của anh ta với những người khác để đoán đó không phải là anh ấy.
Một số người còn cài đặt chế độ riêng tư, không cho người khác truy cập. Hứa Thuần chỉ có thể ôm niềm hy vọng anh không phải là một trong số đó.
…
Cô mất rất nhiều thời gian để tìm người trên mạng nhưng vẫn không tìm thấy anh ấy, cô nhìn người này lại lộn sang người khác. Cô đã lướt gần hết danh sách bạn bè của Hứa Viêm nhưng vẫn chưa thể chắc chắn được đâu là anh ấy.
Hứa Thuần dùng tay đỡ trán rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô tự hỏi tại sao mình lại cố chấp như thế, cho dù có tìm được anh thì cũng có làm được gì đâu.
Sau đó, Hứa Thuần lại tự thuyết phục bản thân, cô chỉ vào trang cá nhân của anh ấy để nhìn một lần thôi, chắc chắn trong đó sẽ có thứ khiến cô thất vọng. Nếu như cô không thích anh nữa thì có thể dứt khoát rút lui, cô muốn tìm cho mình một lý do để nhanh chóng từ bỏ anh ấy.
Cô thoát ra khỏi trang cá nhân của một người, định bắt đầu lại từ bạn học trong lớp, con chuột nhấp lên nhấp xuống, cô vẫn không biết nên bắt đầu từ ai.
Lúc cô đang xoắn xuýt, tên một người đột nhiên nhảy ra trên thanh thông báo.
Hứa Thuần mở nó ra xem thì thấy bạn cùng lớp của cô đang trả lời bình luận trong trang cá nhân của bạn cô ấy.
Trang mạng mới được mở ra, cô bạn học cùng lớp trả lời một cách ngắn gọn bằng một biểu tượng cảm xúc.
Đột nhiên, tầm mắt của cô dời sang nơi khác và thấy được một cái tên quen thuộc.
[Gợi ý kết bạn, những người mà bạn có thể biết]: [Tưởng Thừa Khải…]
Trái tim của Hứa Thuần lập tức đập loạn nhịp, con trỏ chuột dừng lại ở avatar hình vua hải tặc, một khung thông tin cơ bản lập tức hiện ra: Tưởng Thừa Khải, nam, thành phố XX…
Tay Hứa Thuần run lên, cô cố gắng kiềm chế sự kích động, nhìn đi nhìn lại cái tên này để xác nhận sau đó mới bấm vào tên anh.