Trên đời thật khéo có nhiều chuyện trùng hợp.
Giả như thế này, giả như thế kia.
Và giả như bây giờ.
- Thương Âu -
Chín giờ tối, Thương Âu đang ngồi cùng bàn ăn với nhóm những người bạn ngoại quốc của anh.
Thực ra, anh không quá thân quen với nhiều người, hầu hết họ đều là bạn của người thầy già của anh hoặc là người hâm mộ của anh đã nằng nặc xin đòi đi cùng với thầy để được tận mắt nhìn thấy Thương Âu bằng xương bằng thịt.
Đặc biệt, cuộc gặp mặt này còn vô cùng có k1ch thích với những người đang có mặt ở trong đây.
Vị nữ cường Rebecca, không phải nhiếp ảnh gia mà là một doanh nhân mới nổi ở Mỹ, đã theo đuổi Thương Âu được một năm rồi nhưng bất thành.
Dẫu vậy, cô ta vẫn kiên trì đến cứng đầu.
Thương Âu quá mực kín đáo, anh chẳng bao giờ tiếp xúc với nữ sắc, giữ trinh như mạng, chưa từng có người nào thấy anh gần gũi với bất kì ai cả.
Nhưng dạo gần đây có một thông tin bị rò rỉ ra bên ngoài khiến cho ai nấy trong tất cả bọn họ đều phải nhốn nháo hết cả lên vì sửng sốt.
Thương Âu về nước không chỉ đơn giản là vì nhớ quê không thôi đâu, mà là vì anh đã quá mức nhớ một người con gái, đến khi không thể chịu được nữa khi những nhớ mong và sự cô đơn đã giày xéo lấy anh quá lâu.
Nữ nhân Rebecca kia cũng nghe thấy được tin đồn này, cô ta hoàn toàn không phục.
Một người phụ nữ có thể trực thuộc trong trái tim của Thương Âu tận tám năm không đổi, cô ta không tin, phải tận mắt chứng kiến được bạn gái cũ (được đám bạn của anh xem là huyền thoại) là một người phụ nữ như thế nào.
Có một vài người ra sức kết đôi cho Thương Âu và Rebecca nhưng không bao giờ thành công, cũng đang rất tò mò muốn biết chân dung của người phụ nữ trong lòng Thương Âu.
Lí do họ đến Trung Quốc thăm anh cũng là vì lí do đó đó.
Thương Âu không uống rượu, suốt bữa ăn chỉ tĩnh lặng, ai hỏi gì thì đáp lại một câu ngắn gọn, rồi ngồi một chỗ mà lơ đãng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, có cái gì đang diễn ra ở bên trong bàn tiệc cũng không để tâm đ ến.
Chẳng hiểu sao, từ suốt nãy giờ anh đều cảm thấy rất lạ ở trong người, chỉ muốn đi tìm một ai đó…
Nhưng anh muốn đi tìm ai?
Ngay lập tức, một bóng người xuất hiện ở trong đầu anh.
Miên Lễ? Nhưng anh tìm cô để làm gì?
Ở ngoài cánh cửa sổ sát đất, anh nhìn thấy ở bên ngoài đường có một con xe màu đỏ lướt qua trong thành phố, bất chợt lại gợi cho anh nhớ tới con xe Porsche đỏ của Miên Lễ.
Nhìn thấy cũng ở gần đó có một đại lí thời trang của Lyubov, anh cũng liên tưởng tới Miên Lễ.
Cảm xúc của anh, anh luôn là người hiểu rõ nhất.
Nhưng hiện tại anh không thể hiểu nổi được mình nữa, nhìn đi đâu cũng thấy Miên Lễ.
Lúc chiều nay, khi anh vội vã mà bỏ cô ở lại, không biết Miên Lễ đang cảm thấy gì.
Cứ nghĩ đến thì trong lòng anh lại cảm thấy sốt ruột, mơ màng mà ở điện thoại ra, nhắn tin cho cô.
[Thương Âu]: Em đang làm gì vậy?
Thương Âu gửi đoạn tin nhắn đó rồi lại cảm thấy bản thân thật nực cười.
Chín giờ tối rồi, đương nhiên Miên Lễ đã đi ngủ từ lâu, anh gửi cái này thì phải đến tận sáu giờ sáng ngày hôm sau cô mới đáp lại.
Nhưng một điều mà anh không thể ngờ tới đó chính là điện thoại mà anh vừa mới cất vào trong túi áo lại một lần nữa rung lên, mà người hồi âm lại cho anh không ai khác là Miên Lễ.
À không, là người cầm điện thoại của Miên Lễ.
[Hạ Miên Lễ]: Cô ấy đang ở trong quán ăn Tiều Ngư, lúc tôi không để ý đã ăn nhầm một miếng thịt cá hấp bằng rượu, giờ đang nằm bất tỉnh nhân sự ở trên bàn này.
[Hạ Miên Lễ]: Cậu là Thương Âu phải không? Có phiền không khi cậu tới khênh