“Người đàn ông kia bỏ bà đi rồi à?”
Miên Lễ châm biếm cất lời, cô vô cùng tận hưởng khi nhìn từng biến chuyển trên biểu cảm của bà ta.
Phải nói làm sao nhỉ? Người đàn ông kia đã thành công khiến cho Mỹ Vân yêu say đắm, không từ mọi việc làm nhục nhã để khiến cho kẻ kia hài lòng.
Nhưng đến cuối cùng, bà ta lại phát hiện người đàn ông kia chỉ đơn giản cặp kè với bà ta vì tiền.
Khi nhét được đầy túi số tiền mà Mỹ Vân tự tay dâng đến, ông ta liền tặng cho bà ta một cú đạp vào bụng rồi biến mất luôn.
Bây giờ đến cả Hạ gia cũng chẳng muốn giúp đỡ bà ta nữa rồi, quyền quản lí tập đoàn của người chồng trước đó hiện đang nằm ở trong tay của Hạ đại lão gia chứ không thuộc về bà ta theo đáng lẽ nên hiện tại Mỹ Vân đang gặp muôn vàn rắc rối chuyện tiền bạc.
Vì vậy nên Mỹ Vân mới mặt dày mà mò tìm đến tận bữa tiệc của Hạ đại lão gia, tìm cơ hội để bắt chuyện với cô và Tình Phong.
“Miên Lễ, sao con có thể nói chuyện với mẹ bằng thái độ đó hả?”
“Vậy tôi không được dùng thái độ này sao? Hồi trước, bà chẳng dùng thái độ này để nói chuyện với tôi và bố tôi còn gì?”
Mỹ Vân cắn môi, đôi mắt đẫm nước.
“Đó đã là chuyện của ngày xưa.
Bây giờ mẹ hối hận rồi.
Con có thể nói đỡ với mẹ một vài câu với Tiểu Phong được không?”
“Tại sao tôi phải làm như vậy?”
Miên Lễ nhướng mày nhìn bà ta.
Hiện giờ cô đã không còn là một đứa trẻ mười lăm tuổi sợ hãi đứng ở trong một góc nhà nhìn bà ta cùng với tình nhân của ả nữa.
Đến cả việc đánh mắng hay chửi rủa cô như ngày trước bà ta cũng không dám nữa.
Mỹ Vân nắm chặt lấy góc váy, cơn tức giận và nhục nhã mà bà ta đã cố nén nãy giờ đã không thể tiếp tục khống chế được nữa.
Cầu xin không được, bà ta hạ thấp giọng xuống đe dọa.
“Mày tưởng rằng giờ đã đủ lông đủ cánh thì có thể khắc chế được tao sao? Cậu ta liệu đã biết chưa?”
Mỹ Vân nhoẻn miệng cười.
“Sẽ thế nào nếu tao để cho nó biết rằng thằng bố đã đẻ ra nó hoá ra lại chính là kẻ đã gi3t chết bố mày?”
Đột ngột, có một sợi dây nào đó đứt bung ra ở trong đầu cô.
Miên Lễ trợn mắt nhìn Mỹ Vân, giọng đanh lại.
“Bà dám?”
Đúng vậy.
Cô đã biết từ lâu rồi.
Rằng bố ruột của Thương Âu chính là tình nhân năm nào của Mỹ Vân, cũng chính là kẻ đã gi3t chết bố của cô.
Sau khi biết được sự thật ấy, cô đã không thể ngăn được sự sửng sốt và cơn tức giận ngùn ngụt ở trong người mình.
Buổi chiều ngày hôm ấy, khi Thương Âu từ đâu vội vã chạy đến để tìm cô, cô đã nóng giận mà thốt ra những lời nói tuyệt tình khiến cho anh bị tổn thương nặng.
Sau ngày hôm ấy, khi đã bình ổn được tâm trí, cô mới hối hận, dè dặt mà gọi điện muốn xin lỗi anh.
Anh không hề có lỗi gì trong chuyện này cả, cũng chẳng hề biết bố mình chính là kẻ đã đẩy gia đình cô đi đến bờ vực của sự tan vỡ.
Nhưng dù cô có gọi bao nhiêu cuộc thì cũng chẳng có ai bắt máy cả, chỉ duy nhất có tiếng tổng đài báo thuê bao không hoạt động chói tai vang lên.
Không gọi điện được, cô gấp gáp đến độ không kịp mặc áo ấm, đầu đội mưa tìm đến dưới khu kí túc xá của anh.
Ở đây, cô được bạn cùng phòng của anh báo tin, rằng Thương Âu đi rồi.
Anh đi rồi.
Hai ngày trước