Miên Lễ đứng ở bên ngoài phòng bệnh, qua một lớp kính thủy tinh ngăn cách giữa bên trong phòng bệnh và bên ngoài hành lang, cô có thể nhìn thấy Mỹ Vân đang nằm ở bên trên giường bệnh.
Cả bốn tay chân của bà ta đều bị trói chặt vào góc giường, miệng cũng bị bịt lại bởi một miếng vải, nằm yên tĩnh như một khúc gỗ khô, đôi mắt vằn tia đỏ đang nhìn chằm chằm lên trần nhà.
“Bà ta bị làm sao vậy?”
A Mặc đứng ở bên cạnh cô, một tay cầm máy tỉnh bảng thường được cậu ta dùng để ghi chép những sắp xếp công việc hàng ngày và những thông tin cần thiết.
“Từ cái đêm bữa tiệc mừng thọ của Hạ đại lão gia kết thúc, Hạ phu nhân đã được báo tin lên là đã mất tích.
Rồi ba ngày trước đó, người ta thấy bà đang ngồi ở chỗ ngã tư đèn đỏ trong một bộ dạng lôi thôi, rách rưới.
Thương tiên sinh là người đã gọi điện cho bệnh viện để đưa bà đi trước khi bỏ về.”
“Nhưng trên đường chở đến bệnh viện, bà ta vùng vằng không chịu phối hợp với những nhân viên y tế, bỏ chạy khỏi bệnh viện.
Cho đến chiều ngày hôm qua, có một người đã phát hiện ra Hạ phu nhân đang nằm bất tỉnh ở trong một khu ổ chuột cũ.”
“Tình trạng sức khỏe tinh thần của bà ấy hiện đang rất không ổn định.
Có vẻ như đã gặp phải những cú sốc tâm lí rất lớn, dẫn đến tình trạng trầm cảm và xu hướng tự làm đau chính mình.
Người ta trói bà ấy lại là để Hạ phu nhân không cắt được cổ tay của mình.”
Miên Lễ nhìn bộ dáng thê thảm của Mỹ Vân, sắc mặt không chút gợn sóng.
“Người mà bà ta gặp cuối cùng là ai? Cái đêm ở Hạ gia ấy.”
A Mặc kiểm tra lại thông tin của mình.
“Theo như camera có ở trong một góc của đoạn hành lang dẫn tới bãi đỗ xe, thì người cuối cùng mà Mỹ Vân gặp là đại tiểu thư Tiêu Niên.”
Miên Lễ nhắm mắt rồi thở ra một hơi.
“Không biết bà ta đã làm gì để chọc giận vào chị ta nữa.
Cái này thì chỉ có trời mới cứu được bà ta thôi.
Cụ lớn lần này có định nhúng tay vào không?”
“Tôi nghĩ là… không đâu.
Dạo gần đây cụ dường như không muốn quan tâm tới những chuyện của con cháu nhà họ Hạ nữa.”
Miên Lễ gật đầu, cô không thích mùi thuốc khử trùng ở trong bệnh viện lắm dù cho bản thân sáu tháng cũng phải ra ra vào vào bên trong bệnh viện năm bảy lần liền.
“Khụ khụ khụ… Đi thôi.”
“Vâng.”
Miên Lễ xoay gót rời khỏi phòng bệnh của Mỹ Vân, đôi bốp cao gót màu đen dẫm ở trên nền đất, phát ra các tiếng cộp cộp đều đều.
Khi cô đi, có bao người cả ở trên hành lang hay đang ngồi ở trong phòng bệnh đều phải ngoái đầu nhìn theo cô.
Miên Lễ là một nữ thiết kế thời trang nên đương nhiên phong cách ăn mặc thường ngày của cô cũng khác hoàn toàn với những người bình thường, nó mang đậm những phong cách rất riêng và sự sang trọng tinh tế hiếm thấy chỉ có ở những người nhà giàu.
Hôm nay cô mặc một bộ đầm suông màu tím pantone với lớp vải ngoài được may bởi chất liệu holographic gây hiệu ứng bóng màu tuyệt đẹp.
Ở một bên cổ áo trái có gắn một bông hoa bằng vải.
Ngoài ra, cô còn mặc ở bên trong một chiếc áo bó cổ cao màu đen, đeo vòng bạc.
Khuyên tai hoa được chạm khắc tinh xảo.
Ở giữa vòng eo con kiến là thắt lưng màu đen, tay đeo găng đen, đầu đội một chiếc mũ rộng vành màu tím có ren đen, chiếc ví xách tay cũng màu tím.
Mái tóc dài suôn mượt giống như một dòng thác nhỏ đổ xuống trên bờ vai, khuôn mặt với ngũ quan cân đối được trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt khép hờ tạo ra một loại cảm giác nghiêm trang.
Vẻ đẹp phong lưu ấy của cô khiến cho tất cả mọi người đều phải ngước mắt nhìn lên mà nuốt nước bọt.
“Chị ta càng ngày càng lạm quyền hơn rồi.
Nếu cứ để yên như thế này, thì sớm muộn gì, Tình Phong cũng sẽ là người tiếp theo mà chị ta nhắm tới để tranh giành quyền lực.”
A Mặc đi ở đằng sau nhìn Miên Lễ thắc mắc.
“Tôi sẽ tham gia vào cuộc chiến quyền lực này.
Hãy thông báo với tất cả mọi người đi.”
“Hả?! Thế còn công việc ở trên Lyubov…”
“Tạm thời hoãn lại đã.”
A Mặc nuốt nước bọt, chỉ còn biết nghe theo lệnh của Miên Lễ mà