“Đêm nay anh ngủ lại nhà em? Em có chắc không vậy?”
Miên Lễ đỏ mặt, gật đầu nhè nhẹ.
“Dù gì cả hai đều đã ướt nhẹp rồi mà? Về nhà em thay quần áo rồi đi.
Nếu như anh muốn ở nhờ một đêm… cũng được.”
Thương Âu nhìn Miên Lễ, hai má của anh lại đỏ lên nữa rồi, muốn cắn lên một cái quá.
“Ừm… Xe tới rồi kìa.”
…
Miên Lễ trùm một mảnh khăn bông mỏng ở trên đầu, lúc cô bước ra ngoài phòng tắm thì đã thấy Thương Âu đã ra từ lâu rồi, hiện đang ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách.
“Anh ngủ ở đâu vậy?”
Miên Lễ chỉ tay về một căn phòng dành cho khách, Thương Âu liền đứng dậy, bước vào bên trong căn phòng đó, trước khi đóng cửa lại, anh he hé ra đôi mắt sáng, giọng nói nhẹ nhàng.
“Ngủ ngon.”
Miên Lễ xoa xoa lên hai cánh tay, gật gật đầu.
“Ừm, anh cũng ngủ ngon.”
Sau khi Thương Âu đóng lại cửa phòng, Miên Lễ cũng quay trở lại nằm ở trên giường cô, tĩnh tâm nhắm mắt lại.
Tích tắc tích tắc… Đồng hồ treo tường ở trên cao dù đêm về vẫn không hề ngừng lại, chậm rãi di chuyển.
Chẳng biết đã đếm đến số bao nhiêu rồi mà Miên Lễ vẫn chưa thể nhắm mắt ngủ được, video kia cũng đã gửi đi rồi, nhưng cô vẫn cứ thấy bồn chồn ở trong người.
Tại sao vậy? Vì đang có thêm một người nữa đang ở trong nhà cô sao?
Miên Lễ thở dài, một tay đưa lến vuốt mấy sợi tóc mai ra sau trán, cô mò mẫm ở trên kệ tủ đầu giường lấy điện thoại rồi vuốt màn hình mở lên.
Miên Lễ đã gửi tin nhắn cho Tình Phong cách đây ba tiếng nhưng cho đến giờ vẫn chưa thấy thằng nhóc ấy trả lời.
Lúc chiều nay nó cũng có mấy hành động lạ, khi từ phòng bệnh của Mỹ Vân đi ra, nó bảo mình đi có việc chút rồi mất hút từ đó tới giờ luôn.
Gọi điện cũng không ai bắt máy.
Rốt cuộc thằng nhóc này đang la cà ở đâu vậy?
Miên Lễ thở dài rồi cất điện thoại đi, cô kéo chăn cao lên tới tận cổ, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ thì bỗng dưng, cánh cửa phòng cô vang lên mấy tiếng cốc cốc cốc, sau đó là cái đầu của Thương Âu ngó vào bên trong.
“Anh làm gì vậy Thương Âu?”
Thương Âu đang mặc một bộ áo phông và một chiếc quần thể thao màu đen mượn ở chỗ của A Mặc, ở bên nách có kẹp một cái gối kê đầu, khuôn mặt lúc nào cũng hây hây đỏ, thật chẳng tin anh đang là một người đàn ông sắp sửa bước vào tuổi ba mươi đâu.
“Anh… khó ngủ.”
“Anh khó ngủ thì việc gì tìm tới phòng em?”
Thấy Thương Âu cứ há miệng rồi mím môi ngại ngùng chẳng dám nói, Miên Lễ bỗng nhiên rất muốn chiều lòng anh.
Thề chứ, tim gan cô vì anh mà hết cứng rồi lại mềm, thực sự rất muốn bắt đền tên ngốc này mà.
“Lại đây này, ngủ chung đi.”
Thương Âu thấy cô vỗ vỗ lên chỗ giường trống bên cạnh, giật mình lắp bắp.
“Làm vậy được không?”
“Nói gì vậy cha? Chúng ta từng ngủ cùng nhau một lần rồi mà?”
“À, ừ nhỉ.”
Thế là anh xách gối đi đến rồi nằm ở bên cạnh Miên Lễ, thấy khắp xung quanh phòng đều là đồ đạc của cô, mùi thơm từ mọi ngóc ngách ở bên trong căn phòng cho đến mảnh chăn đắp đều thoang thoảng mùi thơm trên cơ thể của cô.
Đây là lần Thương Âu bước chân vào phòng của con gái, cảm giác thực sự rất ngại ngùng.
Nhưng anh chỉ cảm thấy căng thẳng lúc đầu thôi, ngay vài phút sau dó, Thương Âu đã có thể yên vị mà nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên người ở bên cạnh anh cứ ngọ nguậy mãi, càng lúc càng dịch sát lại gần anh, khoảng cách càng lúc càng gần, cuối cùng, lưng của Miên Lễ đã đụng vào cạnh sườn của anh.
“Thương Âu…” Miên Lễ xoay lưng về phía anh, bả vai trắng ngần vì cổ váy quá rộng mà lộ ra, hiện đã phiếm hồng: “Đã có cô gái nào tiếp xúc với anh ở khoảng cách gần như thế này chưa?”
Một câu hỏi bất chợt, nhưng như đã để ý từ lất rồi giờ mới dám nói ra.
Giọng nói của cô rất nhỏ, cổ họng khẽ rung lên, nghe giống như mèo nhỏ đang cào vào trong lòng anh vậy.
Thương Âu nhẹ nhàng đáp lại.
“Chưa.”
Nghe vậy, đôi mắt của Miên Lễ liền sáng lên.
“Chẳng phải anh đã từng…” Cô định nói đã từng kết hôn nhưng rồi lại thôi,