Khi Kha Triệu Phượng từ trong nhà vội vàng chạy ra, Tiêu Niên khẽ đưa mắt nhìn vào bên trong căn phòng khóa kín đó rồi định sẽ rời đi luôn, nhưng đúng vào lusuc đó, phát ra từ đằng sau cánh cửa là những âm thanh phát ra rất khẽ, giống như là tiếng xì xầm nói chuyện.
Nó rè rè không rõ cứ như là từ ti vi mà ra.
Tiêu Niên khẽ cắn môi rồi cũng tiến tới gần với cánh cửa ấy hơn, áp một bên tai lên nghe.
Quả nhiên những tiếng động ấy phát ra từ bên trong căn phòng này.
Kha Triệu Phượng rời đi quên chưa tắt máy tính hay cái gì đó sao?
Cuộc hội thoại khiến cho không khí khẽ rung động nhưng nó không đủ để Tiêu Niên có thể nghe thấy hai người ở bên trong đang trò chuyện gì với nhau.
Nhưng một giọng nói trong số ấy lại rất quen tai.
Là của “bánh Pavlova”.
Lập tức đôi mắt của chị ta mở trừng lên.
Miên Lễ rất ít khi xuất hiện trước quần chúng nên chuyện cô lên ti vi hay mạng xã hội là không thể nào, vậy cuộc trò chuyện với sự xuất hiện của cô ở trong căn phòng của Kha Triệu Phượng ấy là sao?
Dù nghe kiểu gì thì nó cũng giống với kết nói trực tiếp hơn.
Kha Triệu Phượng, gọi cho Miên Lễ?
Tiêu Niên khẽ đờ đẫn trong giây lát rồi đứng thẳng lưng dậy.
Chị ta rút từ trên mái tóc xuống một chiếc kẹp tóc mảnh màu đen rồi uốn thẳng nó thành một miếng kim loại dài.
Tiêu Niên xuống dưới nhà kho, mở tủ đựng những dụng cụ làm vườn mà lấy một chiếc tua vít rồi bước lại vào trong nhà.
Trong căn hộ của Kha Triệu Phượng đang có một người giúp việc tầm trung tuổi đang lau sàn, lúc bà ấy đi giặt lại cây lau nhà thì vô tình đi qua căn phòng cấm của cậu chủ mình, vừa vặn thấy Tiêu Niên đang đứng ở ngay bên cạnh cánh cửa của căn phòng đó.
“Ơ, Hạ tiểu thư.
Căn phòng đó…” Cậu Kha không cho ai vào đâu!
Nhưng nửa câu sau còn chưa kịp thốt ra bên ngoài miệng thì Tiêu Niên đã quay đầu ra sau nhìn người giúp việc ấy, mỉm cười thản nhiên.
“Bác Mai, hôm nay bác về sớm một chút nhé.”
Người giúp việc đó lắp bắp, định nói rằng mình vẫn chưa lau sau mấy phòng nữa nhưng trước ánh mắt dù đang cong lên nhưng vô cảm ấy của Tiêu Niên, những lời đang đi đến nửa cuống họng đầnh phải nuốt ngược trở lại, vội vàng cất chổi lau nhà rồi nhanh chóng rời đi.
Nhìn cánh cửa nhà kêu lên “cạch” một tiếng rồi hoàn toàn đóng lại, lúc này nụ cười trên môi của chị ta cũng đã mất.
Tiêu Niên trầm ngâm nhìn vào trong khoảng không phòng tĩnh lặng rồi hơi khom người xuống, dùng miếng kẹp tóc và chiếc tua vít cắm vào trong ổ khóa trên cánh cửa.
Tiêu Niên vừa vặn tua vít vừa xoa xoa nắm tay cầm, sau một lúc, cánh cửa kêu “cách” lên một tiếng rồi từ từ mở ra, để lộ ra bên trong là một căn phòng tối không có lấy một mảng sáng nào.
Có một cánh cửa sổ nhưng đã bị rèm cửa che kín mít.
Hai bên căn phòng là hai kệ tủ đựng sách khổng lồ với hàng trăm những quyển sách được sắp xếp ngay ngăn đúng thứ tự, chỉ để lộ ra những gáy sách có đề tên.
Căn phòng cũng chẳng còn gì nữa ngoài một cái bàn nằm ở giữa lối vào và khung cửa sổ.
Trên cái bàn ấy là một chiếc máy tính xách tay đang lập lòe ánh đèn xanh.
Có tiếng từ màn hình xanh đơn điệu ấy.
[Liệu Tiêu Niên có thể biết được rằng chúng ta đã phát hiện ra bí mật của chị ta không?]
Giọng của Tình Phong.
[Không đâu.
Vì ngay khi chị ta phát hiện ra thì đã thấy bản thân mình ngồi tù vì tội giết người rồi.
Điều quan trọng là cái xác ở đâu.]
Còn đây là giọng của Miên Lễ.
Cuộc hội thoại phát ra từ thiết bị nghe lén này cứ vậy được Tiêu Niên nghe được từ đầu đến cuối.
Nhưng tớ khi họ đang đứng ở trong văn phòng của Tiêu Vân Hầu, Tình Phong cảm thấy đằng sau gáy mình ngưa ngứa nên đã đưa tay ra sau lưng để gãi khiến cho máy ghi âm cũng bị rơi theo xuống sàn nhà.
[Năm ngày, không được chậm chễ.]
[Tôi biết mà cô chủ hạ! Cứ tin ở tôi! Anh Hầu đây là uy tín nhất cả đông Á này đó!]
[…]
Ngay khi tiếng nói chuyện của ba người bọn họ xa dần thì từ trong một bầu không gian tĩnh lặng chợt vang lên những tiếng bước chân nhè nhẹ, sau đó là một giọng nói không thể nào mà quen thuộc hơn nữa.
[Rơi mất rồi…]
Kha Triệu Phượng.
Cậu ta nhặt lấy thiết bị nghe lén ấy rồi cất ở trong túi áo, một lúc sau, ở bên kia là giọng của Tiêu Vân Hầu hét lên.
[Na, này này này! Cậu là ai mà sao lại