Sau nửa tháng nằm nghỉ ngơi và để các bác sĩ theo dõi, cuối cùng sức khỏe của Miên Lễ cũng đã hoàn toàn được khôi phục trở lại.
Cô đã có thể đi lại và sinh hoạt như bình thường, thậm trí là khỏe hơn cả trước.
Cô đã không còn ho khan nhiều như trước nữa, hai cánh phổi tưởng như đã mục ruỗng nay không còn xuất hiện những cơn đau âm ỉ kéo dài.
Mọi người cũng không cần phải thấy cảnh cô len lén trốn vào trong một góc ít người để ý đến để uống những liều thuốc ho đắng chát ấy nữa.
Miên Lễ gần như đã sắp khỏi bệnh rồi.
Ca phẫu thuật ghép phổi kia thành công đúng là một kì tích.
Sau hơn chụ giờ làm việc trong phòng phẫu thuật, đã có mấy vị bác sĩ kiệt sức mà phải nằm nghỉ ngơi vài ngày mà, nhưng nói chung tất cả đều vô cùng nhẹ nhõm.
Mùa đông đã qua, hiện tại đã là ngày Tết Nguyên Đán.
“Thương Âu…”
Thương Chiểu nhìn Thương Âu - người em trai yêu quý của mình hôm nay đã trở về quê cùng với Miên Lễ để đón Tết với mọi người.
“Anh yêu em.”
“Hơ…”
Thương Âu đờ đẫn nhìn Thương Chiểu đột nhiên chu môi ra rồi vồ đến ôm lấy người mình, hốt hoảng vội đẩy anh trai ra.
“Anh bị làm sao vậy???”
“Anh yêu em! Đồ tiểu tử đáng ghét này! Anh trai yêu em nhiều lắm!!!”
“Tha!”
Miên Lễ đứng bên cạnh chị dâu của mình, há miệng nhìn hai người bọn họ rượt nhau quanh nhà.
“Anh ấy đang làm gì thế ạ?”
Hàn Thư ôm cậu con trai ở trong lòng, che miệng cười ha ha.
“Từ khi biết em chồng là chủ tịch siêu giàu có thì anh ấy liền như thế đó.
Cả căn nhà của bọn chị đều được tu sửa lại, trường học trong thôn của con trai chị cũng được tài trợ, giáo dục được cải thiện, đường trong làng cũng đã được nâng lên.
He he he.
Tuần trước cậu ấy mới gửi một cái bình cổ về, Thương Chiểu đã nhảy cẫng lên vì thích đó.”
“Mà này, hai em định khi nào thì kết hôn thế? Chẳng phải trước đó cả hai đã định đi tới Cục dân chính rồi sao?”
Bỗng dưng Hàn Thư nhắc đến việc kết hôn khiến cho Miên Lễ thoáng sững sờ, cô mấp máy môi rồi chẳng biết phải nói làm sao cả.
Thực ra, cô vẫn còn một số vướng mắc ở trong lòng.
Việc Thương Âu tự rời đi mà không để lại một lời nhắn nào thực sự đã để lại một tổn thương lớn đối với cô.
Không những vậy, bây giờ anh đã quay trở về làm chủ tịch Tobias, có nghĩa là thơi gian ở bên Mỹ là phần nhiều, mà ở bên Mỹ thì lại có Diễm Lâm.
Vì vậy nên cô đang lưỡng lự.
“Cái đó… bọn em chưa biết nên quyết định như thế nào ạ.”
Căn nhà đang ồn ào tiếng nói chuyện, đột nhiên cánh cửa nhà bị một ai đó từ bên ngoài đẩy vào.
“Chào cả nhà, em đến đây thăm mọi người ạ!”
Tất cả mọi người đều ngoái hết đầu ra bên ngoài nhìn người vừa mới tới, nhất là Miên Lễ và Thương Âu, cả hai người đều mấp máy môi kinh ngạc.
Diễm, Diễm Lâm?
Diễm Lâm mặc một bộ suit màu xanh ngọc rất thanh lịch, đi theo sau cô ấy là thư kí Lewis của Thương Âu.
Cô ấy cúi đầu chào tất cả mọi người trong nhà rồi đem những túi quà mà mình mang về đặt ở trên bàn trà phòng khách, tiện hỏi thăm cụ ngoại nhà họ Thương.
Miên Lễ nhìn cô ấy tự nhiên mà đi bắt tay chào hỏi với từng người, vội vàng huých huých khuỷu tay của Thương Âu.
“Cô ấy làm gì ở đây vậy?!”
“Anh cũng không biết.”
Thương Âu cũng bất ngờ chẳng khác cô là bao.
Tại sao Diễm Lâm lại biết nhà của anh ở đây thế nhỉ?
Khách đến rồi thì cũng không thể mời người ta về được, vì vậy nên bọn họ mời Diễm Lâm ăn một bữa cơm rồi ngủ lại trong nhà, nhưng cô ấy nói chỉ qua thăm hết tối nay thôi để sáng sớm ngày mai còn bắt chuyến bay về lại Mỹ.
Miên Lễ lúc nào cũng thấp tha thấp thỏm nhìn cô ấy trò chuyện rất vui vẻ với mọi người trong nhà, cách thức xã giao của Diễm Lâm cũng khác hẳn với cô, thân thiện và sử dụng những từ ngữ có chọn lựa, rất dễ để lấy lòng người khác.
Thi thoảng Diễm Lâm còn bắt chuyện với Thương Âu, anh cũng không máy bận tâm mà đáp lại với cô ấy.
Trong lòng Miên Lễ từ cái ngày Thương Âu rời đi Mỹ