Miên Lễ mấy ngày này sức khỏe rất kém nhưng vẫn luôn cố chấp không chịu ngừng công việc ở trên công ty lại, hàng ngày, sau khi làm việc được một lúc, cô đã mệt lử mà nằm trên ngai vàng ở phòng tổng giám đốc mà ngủ thiếp đi.
Hiện giờ cũng vậy, Miên Lễ cũng đang cảm thấy rất kiệt sức, cô gần như chẳng muốn làm gì cả, nhưng vì uống thuốc thì phải ăn cơm, và Thương Âu rủ cô đi ăn nên Miên Lễ mới có thể gượng nổi mà bước đi cùng anh.
Xuống tới hầm để xe, vệ sĩ riêng của Miên Lễ là A Hàn gửi lại cho Thương Âu chìa khóa xe Porsche, trước khi bọn họ rời đi còn cẩn thận dặn dò anh nhớ chú ý tới sức khỏe của Miên Lễ.
“Anh có muốn ăn món Trung không? Hay là ăn mấy món Mỹ? Hay là chọn Mỹ đi, dù sao anh chắc cũng ăn quen rồi mà?”
Miên Lễ vẫn còn có một chút ấm ức ở trong lòng, không ngăn nổi tính tình ương ngạnh của mình nữa mà buông lời châm biếm.
Con gái đang bệnh, tính nết cũng ẩm ương hơn.
Thương Âu im lặng, một lúc sau anh mới lên tiếng đáp lại.
“Ăn món Trung đi.”
“Anh chắc chưa? Tôi chỉ sợ anh quên mất vị của đồ ăn đất nước này luôn rồi.”
Trước những lời nói không cảm xúc ấy của Miên Lễ, Thương Âu cũng cảm thấy có đôi chút khó chịu.
Nhưng từ xưa anh nhịn cũng quen rồi.
“Không quên được đâu.”
“Vậy thì tốt.”
Đoạn đối thoại kết thúc, cả hai đều chẳng nói với nhau câu gì nữa mà đều chỉ im lặng.
Chiếc xe con mất một khoảng thời gian để đi, theo sự chỉ dẫn của bản đồ, cả hai người dừng lại rồi bước xuống một nhà hàng truyền thống vô cùng nổi tiếng ở trong thành phố.
Thương Âu theo sau Miên Lễ bước đến một bàn ăn ngồi bên cạnh cửa kính lớn, đối thẳng ra ngoài đường lớn.
Cô chọn món cá cháy chưng dầu, còn Thương Âu thì chỉ gọi mấy món ăn thanh đạm bình thường khác.
Trong thời gian chờ món lên, Miên Lễ đã đưa điện thoại của mình cho Thương Âu.
“Anh cho em số điện thoại đi, dù sao cũng đã là người cùng một công ty, nếu có việc gì thì còn liên lạc được với nhau.”
Thương Âu đón lấy chiếc điện thoại có chút chần chừ, anh nhập một dòng số vào, rồi nhấn tên của mình.
Nhưng loay hoay mãi anh vẫn không thể biết được tên mình viết như thế nào.
Điện thoại này anh dùng không quen.
Miên Lễ nhận lại chiếc điện thoại, thành thục nhập tên anh.
“Quên luôn cả tên mình viết kiểu gì à? Đáng buồn thật đấy.”
“Chỉ là tôi không biết dùng bàn phím dạng này thôi.”
Cả hai lại im lặng, mãi cho tới khi nhân viên phục vụ trong nhà hàng mang một chiếc khay thức ăn tới, đặt từng đ ĩa một xuống bàn họ.
Miên Lễ vẫn chỉ im lặng mà nhấc đũa lên, gẩy từng miếng xương cá một, tách một khối thịt cá cháy rồi cẩn thận đưa lên miệng.
Tướng ăn của cô rất đẹp, sang trọng tiêu biểu như tầng lớp mà cô được sinh ra.
Tuy nhiên động tác có vẻ hơi miễn cưỡng, dường như là nuốt không trôi mấy với cái bầu không khí im lặng và lạnh nhạt này.
Thương Âu cũng không vội ăn, anh chỉ múc một thìa cơm trộn canh.
Nhìn Miên Lễ cố ăn nhanh cho xong để còn về, Thương Âu cảm thấy có chút phiền não.
Nghĩ lại anh chỉ định mời cô đi ăn vì biết rằng nếu anh không làm vậy, thì Miên Lễ còn lâu mới chịu về, không ngờ tình huống của họ hiện tại lại lúng túng và dửng dưng như bây giờ.
“Đừng vội quá, hóc xương thì em phải vào viện đấy.”
“Tôi là người lớn, năm nay cũng ngấp nghé hai mươi chín tuổi rồi chứ chẳng phải là trẻ con lên ba còn bị hóc xương cá nữa, không cần anh quan tâm đâu.”
Miên Lễ gằn giọng nói rồi gắp thêm một miếng cá to, đút nhanh vào miệng.
Cô là như vậy đấy, cơn nóng đang có ở trong người nên càng bị nhắc nhở thì càng muốn làm trái ý người ta.
Ăn rất vội vàng.
Cô thực sự không thể bị hóc xương cá thật, nhưng đổi lại, vì nhai nhanh quá nên cô cắn vào viền môi…
“Á!”
Miên Lễ giật thót, thả rơi mất đôi đũa ở trên tay mà đau đớn nhăn mặt lại.
Thương Âu nhìn cô ôm miệng cũng biết là có chuyện rồi, chỉ đành thở ra một hơi rồi rút một chiếc khăn giấy, vươn tay kéo gáy của Miên Lễ nhoài về phía mình.
Thấy anh đột ngột tiếp xúc với mình như vậy, cô giật mình mà hẩy tay anh ra, nhưng Thương Âu vẫn kiên quyết không buông cô ra.
“Để yên.”
Giọng nói của anh trầm ấm rất có từ tính, hiện tại còn pha thêm chút tức giận và lo lắng.
Lòng bàn tay ấm nóng đang đặt ở đằng sau gáy cô cũng chỉ dám dùng lực rất nhẹ, dường như là sợ cô đau.
Thương Âu khẽ tách môi cô ra, nhìn vào ở thành miệng bên trong có