Tử Hào nghe cô hỏi nhưng cũng chỉ làm ngơ rồi chạy vụt mất.
Tuyết Nhi chỉ biết nhìn theo mà ngơ ngác.
Tại sao anh lại phải tránh né cô vậy nhỉ, chẳng lẽ anh ghét cô đến mức không thèm trả lời vậy sao? Nhưng mà thôi, thế này cũng tốt, dù sao cô cũng bị ghét mà.
Về đến nhà, cô đi thẳng vào phòng bếp một phần vì suy nghĩ về chuyện vừa rồi, một phần vì cô cũng muốn nhanh chóng để còn học bài nên không để ý.
Ngay lập tức giọng chanh chua của Hồng Hiền vang lên
"Nghĩ mình lấy chồng giàu, tự xem mình là phu nhân cao quý nên giờ đâu còn coi người nhà ra gì"
"Chị xin lỗi, chị không để ý...em đến đây là có chuyện gì muốn nói với chị sao?"
"Cứ phải có chuyện thì tôi mới được đến đây à?"
"Em gái đến mà không biết mời cốc nước, đúng là ăn cháo đá bát mà"
Ủa cái gì? Sao lại ăn cháo đá bát cái gì ở đây.
Cô ta thì làm được gì cho cô mà nói như vậy? Tuyết Nhi khó hiểu mà nhìn Hông Hiền
"À không...chị không có ý đó.
Em ngồi đó chờ chút chị lấy nước cho em"
"Tôi đến đây để thông báo cho chị giúp cha.
Ngày mai là giỗ mẹ chị cha có làm bữa cơm kêu chị và Anh Rể cùng qua" Hồng Hiền không quên nhấn mạnh chữ "anh rể"
"Ừm...chị biết..." chưa kịp nói hết câu Hồng Hiền đã quay lưng đi về.
Chẳng biết ai đã dạy cho cô ta cái tính kiêu kì, hách dịch đó nữa.
Bao nhiêu năm kể từ khi mẹ cô mất, ông ta có bao giờ làm cơm.
Cùng lắm cũng chỉ mua ít hoa quả rồi thắp hương.
Bây giờ bỗng dưng lại đòi làm cơm chẳng biết ông ta lại có ý gì nữa đây.
Dù sao ônng ta đã bảo vậy rồi thì ngày mai cô cũng đành đến vậy.
.....
Tiếng động cơ ngày một rõ, đúng lúc này cô cũng đã làm cơm xong liền chạy ra mở cửa.
Tuyết Nhi cứ thế ưỡn người lên để hôn anh mà nào có tới.
Nhanh trí cô cằm cái cà vạt của anh kéo xuống mà hôn.
Anh thấy vậy có chút bất ngờ, anh đứng hình mất vài giây.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn người khác nên vẫn còn chưa thạo.
Nụ hôn ấy khiến Khải Phong anh có chút buồn cười, nếu đã kém như vậy thì để anh giúp cô.
Khai Phong luồn tay ra sau gáy ép cô lại bên mình, hai đôi môi cứ thể quấn quýt mãi đến khi cô không thở nổi liền đánh anh thì anh mới chịu buông