Dùng bữa xong Khải Phong trở cô về nhà rồi mới qua công ty.
Tuyết Nhi lại bắt tay vào học bài, chỉ vọn vẹn vài ngày nữa thôi là cô thi rồi vậy nên không thể lơ là được.
Cô ngồi làm được một lúc thì nghe tiếng gõ cửa
"Chị vào được không?"
"Chị vào đi"
"Phu nhân bảo chị mang sữa vào cho em.
Em uống đi, chị chờ rồi mang xuống luôn"
Hồi nãy cô vừa ăn xong nên vẫn còn hơi no nhưng không muốn làm mẹ phải lo nên cô vẫn cố để uống.
"Dạo này em học hành sao rồi"
"Dạ vẫn ổn chị ạ"
"Ừm, vậy thì tốt.
Cố lên em nhé nào thi xong chị dẫn em đi chơi"
"Thật ạ"
Cũng lâu lắm rồi cô không được đi chơi, đúng hơn là trước giờ cô chưa có cuộc đi chơi đúng nghĩ nào vì trước kia cứ đi học xong là cô phải về nhà dọn dẹp, nấu cơm.
Thỉnh thoảng thì được đi ăn cùng bạn bè vì vậy nên cô rất muốn được đi chơi.
"Yên tâm, chị chưa bao giờ nói dối em đâu"
Diệp Linh không nghĩ được đi chơi mà Tuyết Nhi lại thấy vui như vậy.
Diệp Linh không có gia đình, cô chỉ biết từ nhỏ mình đã ở cô nhi viện nên đối với Diệp Linh bây giờ Tuyết Nhi là người cô yêu thương, thân thiết nhất, cô coi Tuyết Nhi như em gái mình vậy.
Thấy Tuyết Nhi vui cô cũng vui không kém.
"Đưa cốc chị mang xuống cho, em cố gắng lên nhé"
"Dạ, em cảm ơn"
Cô nhìn theo hình bóng Diệp Linh mà mỉm cười.
Diệp Linh rất tốt với cô, cô rất quý trọng điều đó.
Mong rằng một ngày nào đó cô và Diệp Linh có thể kết thân chị em, vì từ khi mẹ cô mất cô chưa từng có một gia đình thực thụ.
Mải mê làm bài tí thì cô quên nấu cơm cho anh, mau mà vẫn kịp nhớ ra không thì tí anh về lại mắng cô cho mà xem.
Vừa xuống nhà thì cô thấy mẹ đang xách 1 chiếc vali cô liền thắc mắc mà hỏi
"Mẹ đi đâu đó ạ"
"Bố con không cho mẹ ở đây nữa, mẹ phải về nhà chính rồi"
"Dạ, vậy để con đưa mẹ về"
"Thôi, ta có tài xế qua đón rồi"
"Vậy để con xách đồ ra xe giúp mẹ"
Thấy cô nhiệt tình như vậy bà cũng