No nê cái bụng, cô cùng anh đi dạo trên con đường vắng.
Lâu rồi Tuyết Nhi mới được đi dạo nên có chút hứng thú.
Trời về thu nên buổi tối có chút se lạnh.
Khải Phong cứ thế mà cởi chiếc áo khoác của mình ra rồi giúp cô choàng vào.
Tuyết Nhi quay sang nhìn anh với ánh mắt đầy ngạc nhiên, chưa để cô mở lời anh liền nói
"Tôi nóng, giữa giúp tôi"
Cứ tưởng anh quan tâm mình ai mà ngờ anh lại coi cô như cái giá treo đồ di động vậy.
"Nay anh không phải làm việc sao? Ngày nào tôi cũng thấy anh làm tới tối muộn mới đi ngủ, nay lại có thời gian đi dạo với tôi thật khó hiểu à nha”
"Tôi cũng là người, cũng cần phải nghỉ ngơi"
"Ồ"
Hai người cứ vậy mà chìm trong im lặng đi một mạch tới nhà.
"Trả anh áo này" cô kéo chiếc áo xuống mà đưa cho anh, rồi đi thẳng vào phòng.
Cô chuẩn bị những đồ cần thiết vào balo để sẵn sàng cho buổi thi ngày mai.
"Mình còn thiếu cái gì nữa không nhỉ?" Cô ngồi lẩm bẩm rồi lại rôi đồ ra kiểm tra lại lần nữa cho chắc.
Sáng mai thi rồi, cô phải đi ngủ sớm để giữ tinh thần thật tỉnh táo để hoàn thành bài thi một cách tốt nhất.
Vừa đặt lưng xuống giường thì cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại
"Dạ, con chào mẹ"
Đầu dây bên kia phát ra âm thanh cực kì nhẹ nhàng, yêu thương
"Chào con dâu của mẹ"
"Chúc ngày mai con dâu làm bài thật tốt nhé.
Đừng lo lắng gì hết, không việc gì phải sợ có mẹ ở đây luôn ủng hộ, cổ vũ cho con.
Cố lên con nha"
"Con sẽ cố gắng hết sức ạ"
"Vậy nhá, mẹ chỉ nói thế thôi còn dành thời gian cho con nghỉ ngơi mai còn thi thật tốt nữa chứ"
"Con cảm ơn.
Con chào mẹ ạ"
Mẹ Khải Phong chính là một phần động lực của cô.
Bà yêu thương cô, coi cô như con ruột, cô cũng coi bà như nguòi mẹ của mình.
Vậy nên cô sẽ cố gắng hết sức để không khoeens bà thất vọng, buồn vì cô.
......
Sáng nay 8 giờ cô bắt đầu thi nhưng Tuyết Nhi quyết định đặt báo thức vào 5 giờ để ôn lại bài cho chắc.
Vì sợ anh tình giấc nên cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, rón rén rời đi, mải chú ý đến anh thế mà chân cô vấp phải ghế mà ngã sóng soài ra đất.
Tiếng ngã khiến anh lờ mờ mà tỉnh dậy
"Cô làm gì mà dậy sớm vậy? Cô có sao không?"
"Tôi không sao, tôi muốn dậy sớm ôn lại một chút cho chắc ý mà"
"Qua đây ngủ tiếp đi, mấy ngày trước không phải cô đã ôn miệt mài rồi hay sao?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, qua đây ngủ tiếp nhanh lên"
Vậy là anh và cô lại ôm nhau ngủ thêm một chút.
"Cốc, cốc"
"Thưa cậu, cô chủ xuống ăn sáng ạ"
"Dạ, em biệt rồi" cô nói vọng ra
Tuyết Nhi vscn rồi xuống ăn sáng.
"Chúc em thi tốt nha...cố lên thi xong chị sẽ dẫn em đi chơi"
"Dạ, em cảm ơn chị"
"Bĩnh tĩnh lên em nhé, không việc gì phải lo cả" nhìn gương mặt có chút căng thẳng của cô Diệp Linh liền động viên.
"Dạ"
Khải Phong đi tới, kéo ghế mà ngồi ăn sáng cùng cô
"Sao rồi chuẩn bị hết rồi chứ?"
Vì đang ăn nên cô không thể trả lời anh được chỉ có thể gật đầu ra kí hiệu.
Tài xế đã đến Tuyết