Tuyết Nhi xuống nhà nấu cơm, còn anh thì xem lại một số dự án, bản thảo.
Một lúc sau tiếng gọi vang vọng
"Khải Phong, xuống ăn sáng"
Vì phòng cách âm khá tốt, anh lại đóng chặt cửa vì vậy chẳng nghe thấy gì.
Tuyết Nhi vẫn tiếp tục gọi anh
"Khải Phong, xuống ăn nhanh không nguội"
Đáp lại cô là tiếng ti vi nơi mà phát ra bài nhạc cô yêu thích
"Anh chưa yêu em, anh chưa yêu em, anh chưa yêu em đến vậy đâu
Anh chưa thương em, anh chưa thương em, anh chưa thương em đến vậy đâu
Vậy nên, người mới buông tay dễ dàng như thế...."
Tuyết Nhi có chút tức giận đi thẳng vào thư phòng anh
"Anh làm gì mà nãy giờ em gọi anh không trả lời vậy?"
"Ơ vợ gọi anh à, anh xin lỗi tại phòng cách âm tốt quá anh không nghe thấy"
Thấy giọng nói cô có chút thay đổi anh phải nhanh chóng xuống nước dỗ cô.
"Thôi xuống ăn sáng đi không nguội là mất ngon"
Khải Phong đi tới bế cô lên giống như bế một nàng công chúa vậy.
"Thả em xuống, em tự đi được mà"
"Nhưng anh muốn ôm em"
Đúng là hết nói nổi với con người này, được cái đẹp trai nhưng mà ngang ngược thì không ai bằng.
Khải Phong kéo ghế khẽ đặt cô xuống, còn mình thì ngồi bên cạnh cô.
"Ăn sang thôi, xíu anh chở vợ đi chơi"
"Ai là vợ anh?"
"Chẳng phải giấy kết hôn ghi tên hai ta sao? Em không phỉa vợ anh thì em là vợ ai?"
"Em sẽ là vợ của một người đẹp trai, giàu có, có một thân hình đẹp như người mẫu"
"Vừa hay cái đó anh có đủ, anh còn có một trái tim luôn dành cho em.
Còn họ thì chưa chắc đã có đâu"
"Đồ tự luyến"
"Hôm nay em muốn đi chơi ở đâu? Anh dẫn em đi, ngày hôm nay là của em muốn là gì anh cũng đồng ý"
"Vậy em muốn đi lấy chồng khác" tự nhiên cô lại nổi hứng muốn trêu anh một chút
"Em dám sao?" Khải Phong nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm.
Chỉ chờ cô trả lời sai là liền lao tới mà trừng phạt.
Tuyết Nhi ngượng cười khẽ lắc đầu
"Không dám...hì hì"
"Thôi ăn đi, lên chuẩn bị đồ còn đi chơi"
"Em muốn dựng lều ở bờ biển"
"Được"
Cô vui mừng mà cười không ngớt.
Chưa bao giờ cô được tận mắt nhìn thấy biển.
Có lần cô