Như đúng lời hẹn, hết tiết học cô qua cổng sau chờ anh.
Tử Hào đứng lẩm nhẩm lời thoại, sợ rằng tí gặp cô anh sẽ ấp úng mà không biết nói gì thì lúc đó chắc anh ngại chết mất, nên tập trước vẫn hơn.
Ai nhìn anh lúc này cũng phải phì cười, mặt thì cứ đỏ ửng như trái cà chua ấy, mồm thì cứ lẩm bẩm, tay thì run run mà cằm hoa đưa ra phía trước.
Vì sợ cô chờ lâu nên anh cũng chỉ dám đứng tập một xíu, rồi chạy một mạch tới chỗ cô.
"Vết thương của em sao rồi, đã đỡ hơn chưa?" Anh vừa thở gấp vừa hỏi cô
"Em đỡ nhiều rồi.
Anh làm gì mà vội vàng như vậy, xem anh kìa, cứ thở phì phò như con bò ấy" cô cười cười trọc ghẹo anh.
Để anh thở một chút rồi cô hỏi tiếp
"Anh có chuyện gì mà hẹn em ra đây vậy?"
Anh cũng chẳng muốn vòng vo mà làm mất thời gian của cô
"Tuyết Nhi à, anh thích em...cho anh cơ hội bên em được không?" Anh vừa nói vừa rút bông hoa nhỏ ra đưa cho cô.
"Em...em..." Thật ra không phải cô không có tình cảm với anh, chỉ ra cô đã được định sẵn làm vợ người ta.
Ngày cô bước lên xe hoa cũng không còn xa nữa.
Nếu chấp nhận tình cảm của anh bây giờ chẳng phải là đang lừa dối anh hay sao.
Nhưng nếu từ chối thì cô cũng không đành lòng.
Tuyết Nhi bây giờ chẳng biết mình nên làm gì mới phải.
Cô cứ cúi gằm mặt xuống mà không dám nhìn anh.
Anh thấy vậy lại cứ nghĩ rằng là cô đang không muốn tiếp nhận tình cảm của anh.
Nhưng chẳng phải cô có tình cảm với anh hay sao, chính Phương Ly đã nói với anh như vậy mà.
Hay bây giờ cô không còn thích anh nữa.
Nhưng không sao chỉ cần anh thích cô là đủ rồi, anh sẽ dùng tình cảm của mình để thuyết phục trái tim cô.
" Tuyết Nhi, có thể em chưa sẵn sàng tiếp nhận tình cảm của anh.
Nhưng anh sẵn sàng để đến bên cạnh em để đắp bù cho em tất cả những gì em xứng đáng có được, anh sẵn sàng đứng bên cạnh em để yêu thương em với tất cả những gì anh đang có.
Chỉ mong em hay cho anh cơ hội để 1 lần được theo đuổi em." Anh nói ra bằng cả tấm lòng, bằng tất cả những tình cảm anh dành cho cô, bằng cả tấm chân tình mà anh có.
Sau những lời nói đó, bỗng dưng anh nhận ra anh thích cô hơn những gì anh tưởng tượng.
Thật ra, nó không đơn thuần là thích nữa mà nó dần trở thành yêu mất rồi.
Cô nghe vậy, cũng bất giác mà rơi nước mắt, lần này không phải là giọt nước mắt đau thương, tủi hờn nữa mà thay vào đó là giọt nước mắt hạnh phúc.
Lâu lắm rồi cô mới thấy được một người thích cô đến vậy, cũng đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được cái gọi là sự yêu thương chân thành.
Bởi lẽ, trước