Tống Ngưỡng rút một góc tấm thẻ trong túi áo ra xác nhận một cái rồi lại vội vàng nhét vào, tựa như sợ rơi ra, còn vỗ vỗ túi áo.
Lý Tầm nhìn thoáng qua động tác nhỏ này của cậu, cắn răng nhịn cười.
Vương Nam Phong đứng ở cửa phủi tuyết còn vương trên tóc và quần áo, xoa tay vào trong: “Sao rồi, đã quen với môi trường ở đây chưa?”
Tống Ngưỡng gật đầu, “Nhiều dụng cụ cao cấp quá, cháu chưa bao giờ được dùng.”
“Chà, cái này thì không sao, sẽ có đàn anh đàn chị giúp đỡ chỉ bảo cho cậu.
À đúng rồi——–” Vương Nam Phong lấy điện thoại di động ra, “Thêm WeChat đi, nhiệm vụ huấn luyện sáng hôm sau chúng tôi sẽ gửi trước một đêm thông báo vào nhóm chat cho mọi người, nhớ kiểm tra kịp thời, sau khi vào nhóm nhớ đổi biệt hiệu.”
Trong nhóm chat tính cả Tống Ngưỡng có tổng cộng 97 người, nhóm chat tên là “Đếm ngược 198 ngày đến Giải vô địch thế giới“.
Mỗi lần Tống Ngưỡng nhìn thấy mấy kiểu đếm ngược thế này đều vô thức sinh ra cảm giác gấp gáp chuẩn bị chiến đấu thi Đại học.
Quản trị nhóm chat là huấn luyện viên trưởng Vương Nam Phong, tiếp theo là huấn luyện viên phó Tiết Dương.
Mỗi huấn luyện viên có một trợ lý, ngoài ra còn có hai người là lãnh đạo chịu trách nhiệm giám sát, còn lại tất cả đều là những vận động viên đến từ khắp nơi trên cả nước vội vã đến tham gia tuyển chọn thi đấu, nam và nữ mỗi bên chiếm 50%.
Tống Ngưỡng lướt đến ảnh đại diện của Lý Tầm, hiển thị: Đội Bắc Kinh – Lý Tầm.
Chắc đây là lứa gia nhập đội đầu tiên, cho nên ảnh đại diện khá cũ.
Trong nhóm chat có hơn mười vận động viên mà Tống Ngưỡng có thể kể tên, có người từng tham gia ASIAD, cũng có người từng tham gia Thế vận hội Olympic.
Bọn họ giống như Lý Tầm, đều là những danh tướng bộc lộ tài năng trong giải đấu ngoài trời.
Nếu như trên đường tới Tống Ngưỡng vẫn còn xoắn xuýt liệu chuyến đi này có đáng giá không, vậy thì khi nhìn thấy tên bọn họ, đáp án của cậu đã rõ ràng.
Có thể được đấu một trận với nhiều tiền bối thế này, cho dù thế nào đều đáng giá.
Đến giờ ăn tối, Tống Ngưỡng đi theo Lý Tầm đến căng tin trụ sở.
Nơi này còn rộng hơn một chút so với tưởng tượng của cậu, có ba cửa sổ lấy cơm, mùi hương thức ăn thơm phức lan tỏa trong không khí.
Ngoại trừ đội bắn cung thì bên cạnh còn có đội bắn súng.
Rất nhiều danh tướng đẳng cấp thế giới từng giành được huy chương Olympic về cho Tổ quốc.
Trước đây Tống Ngưỡng chỉ có thể thấy họ trên ti vi, bây giờ được đứng cùng chỗ xếp hàng lấy cơm cùng, cậu có cảm giác cực kỳ không chân thực.
Những người này đã trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, có khoảng thời gian làm mưa làm gió, từng cái vung tay nhấc chân đều mang khí chất rất tự tin.
Tống Ngưỡng nhìn chằm chằm vào một vị giành được chức vô địch thế giới, đối phương cũng nhìn sang cậu, thân thiện cười: “Mới đến hả? Trước đó chưa từng thấy cậu.”
Tống Ngưỡng không ngờ đối phương lại mở lời trước, vẻ mặt cậu có phần kích động: “Vâng đúng rồi ạ, hôm nay em mới đến.
Trước đây em từng xem trận đấu của anh, nhất là giải vô địch thế giới năm 2014, anh chơi quá hay, quá ngầu luôn! Không ngờ sinh thời còn có thể được nhìn thấy người thật.”
Có lẽ anh ta đã quá quen với những lời khen ngợi thế này, biểu cảm vô cùng bình tĩnh, mỉm cười hỏi cậu: “Cậu đến tham gia tuyển chọn giải vô địch thế giới sao?”
“Vâng vâng.”
Nhà vô địch khích lệ: “Vậy cố lên nhé, phải ăn nhiều vào, nếu không không có sức đâu.”
“Được ạ được ạ, ha ha anh cũng thế nhé!”
Đây là lần đầu tiên Tống Ngưỡng được gặp nhà vô địch thế giới, cậu cười khúc khích cúi đầu khom lưng.
Kết thúc cuộc trò chuyện còn hẹn với người ta khi nào rảnh thì đến khu vực tập bắn súng trải nghiệm cảm giác sử dụng súng trường hơi.
Lý Tầm ngoảnh mắt nhìn toàn bộ quá trình, cuối cùng bật ra một tiếng “Hứ” chua lòm.
Tống Ngưỡng nói chuyện rất hợp cạ với nhà vô địch kia, lấy đầy thức ăn xong thì lại ngồi chung trên một dãy bàn dài.
Lý Tầm thì ngồi đối diện cậu, nghe bọn họ trò chuyện từ giải đấu súng trường hơi cho đến thời gian huấn luyện ở quê hương.
Vừa nghe nói đối phương cũng là người Nam Thành, Tống Ngưỡng lại hào hứng, “Anh cũng từ đội Nam Thành sao? Em cũng là người Nam Thành này, có nghĩa hai chúng ta là đồng hương!”
Lý Tầm sắp đảo mắt lên trời, “Mau ăn cơm của em đi!”
“Em ăn đây mà!” Tống Ngưỡng giống như học sinh mất tập trung, xúc được hai thìa cơm rồi lại quay đầu hỏi: “Có phải kích cỡ bia giấy của súng trường hơi rất nhỏ không? Trước đây em nhìn thấy có người gửi ảnh chụp tới, chỉ dài như ngón trỏ thôi.”
“Chắc cậu đang bảo loại 10 mét, bia thật thì không dài như thế.” Nhà vô địch cong ngón trỏ và ngón cái lại, tạo thành một vòng tròn nhỏ: “Chỉ tầm này thôi, ngày mai khi nào đi ăn anh mang bia giấy tới cho cậu xem thử.”
“Được! Anh cũng đừng quên nhá.”
“Thêm WeChat đi, cậu nhớ nhắc anh nhé, không nhỡ anh lại quên mất.”
“Được ạ!” Tống Ngưỡng thò tay sờ túi, bỗng nhiên cảm giác đùi phải bị cái gì đó quấn lấy.
Dưới gầm bàn có người đang dùng đôi chân ôm lấy chân cậu từ phía bên kia, đồng thời càng ép càng chặt, còn ám muội trắng trợn cạ lên mắt cá chân cậu.
Tống Ngưỡng muốn rụt đùi phải mình về nhưng không thành công, chỉ có thể duy trì tư thế ngồi không được ngay ngắn cho lắm, ngẩng đầu lên nhìn.
Lý Tầm đang lặng lẽ dùng dao thái bít tết, nhìn cậu bằng ánh mắt cảnh cáo, “Tập trung vào đồ ăn tí đi.”
Tống Ngưỡng bừng tỉnh.
À, đây là đang ghen.
Cậu nhịn cười, cũng duỗi chân sang cạ lên mắt cá chân Lý Tầm: “Em biết rồi mà.”
Sau khi ăn xong, Tống Ngưỡng theo đoàn người đến khu vực huấn luyện ngoài trời.
Tuyết lớn chưa ngừng, lá cờ phía xa xa bay phần phật trong gió Bắc.
Mấy trợ giảng che ô, đi đến dưới chân tường thay bia giấy cho mọi người.
Vu Thận Vi run lên bần bật, “Lạnh thế này, ngay cả cung cầm cũng không vững, bắn thế nào vậy?”
Vào buổi tối, nhiệt độ ở Bắc Kinh là -7 độ C, nơi bọn họ đứng không có gì che chắn nên chẳng khác gì đang đứng ngoài trời.
Không khí lạnh xâm nhập vào phổi đến là dã man, hơi ấm ít ỏi trên người nhanh chóng tản đi.
Tống Ngưỡng nghiến chặt răng, bật lên bật xuống tại chỗ vài vòng nhưng cơ thể vẫn vô thức run lên, kẽ răng cũng xuýt xoa rít lấy khí lạnh.
Da cậu đã khô lắm rồi, cánh môi cũng bong tróc.
Nếu bây giờ mà lia tờ giấy lên chắc chắn mặt cậu sẽ bị cắt ra máu mất.
Lý Tầm đặt cung tên trong tay xuống, đi tới đưa cho cậu hai miếng dán giữ nhiệt, “Dán cái này vào lòng bàn chân, chân ấm thì trên người sẽ khá hơn một chút.”
Tống Ngưỡng nhận lấy, suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy anh còn nữa không?”
“Anh không lạnh, anh có nước nóng rồi.” Lý Tầm vặn bình giữ nhiệt của mình ra, rót một chút vào nắp cốc rồi thổi phù phù đưa cho cậu, “Em uống nhiều vào cho ấm người lên.”
Nước trà nhạt màu, trong nắp cốc nổi lơ lửng vài lá trà, Tống Ngưỡng cúi đầu ngửi thử, “Là trà đào Ô Long sao?”
Lý Tầm “Ừ” một tiếng, “Cẩn thận bỏng, anh vừa mới pha.”
Vu Thận Vi thấy thế, cũng tự hào mình có da mặt dày, nói: “Huấn luyện viên, em cũng muốn ấm dạ dày nhưng không mang cốc theo.”
Lý Tầm hất cằm, “Bên kia có máy đun nước, còn có cốc giấy dùng một lần nữa.”
Vu Thận Vi: “…”
Tống Ngưỡng dán xong miếng giữ nhiệt, giơ cao chân lên khởi động tại chỗ, đợi đến khi cơ thể dần dần ấm áp hơn mới nhấc cung cài tên.
Do ngón tay không có độ ấm nên khi dây cung căng ra siết chặt vào rất đau, mặt bia mơ hồ trong gió tuyết.
Lần đầu tiên cậu không kiểm soát được tốc độ đã thả dây cung ra, bắn trúng vòng 7 điểm vô cùng thê thảm.
Trong đội cũng có nhiều người mắc sai lầm giống cậu, tất cả mọi người đều chưa thích ứng được với thời tiết như vậy, thậm chí có chút tự trách bản thân.
“Lạnh quá, hoàn toàn không ghi được điểm tốt.” Giọng Vu Thận Vi cũng đang run rẩy.
Tống Ngưỡng quay đầu nhìn lướt qua Lý Tầm, động tác nhấc cung ngắm bia của anh lưu loát như bình thường, hoa tuyết theo gió bám lên vành mũ và cung tên của anh, tạo