Từ ga Tây Ninh đến trụ sở huấn luyện cách hơn 100 km, huấn luyện viên trưởng đã liên lạc sớm với tài xế xe buýt địa phương tới đón người.
Trên đường đi, mọi người lắng nghe bác tài dùng thứ tiếng địa phương không được chuẩn cho lắm nói chuyện với Vương Nam Phong về văn hóa ẩm thực và địa điểm tham quan ở đây.
Tống Ngưỡng nghe được một lúc thì tựa lên vai Lý Tầm ngủ thiếp đi.
Máy sưởi trên xe buýt hoạt động không được tốt lắm, vị trí cuối xe gần như không được hưởng tí hơi ấm nào.
Lý Tầm rút chăn lông từ trong balo ra khẽ khàng đắp lên cho cậu.
Hơn mười giờ đêm, cuối cùng xe buýt cũng đến sân huấn luyện.
Trợ giảng đứng dậy đầu tiên, lần lượt gọi từng vận động viên đang ngủ thiếp đi tỉnh dậy hết.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là những lá cờ Lungta(*) màu sắc sặc sỡ đang bay phấp phới trong gió, phần lớn những kiến trúc ở khu vực này là những tòa nhà một tầng san sát nhau, được xây dựa lưng vào núi, còn có cái nằm giữa sườn núi, từ góc nhìn trên cao hạ xuống có cảm giác cao thấp lộn xộn.
(*) Cờ cầu nguyện của các Phật tử, một trong các nét văn hóa của người Tây Tạng, có năm màu đại diện lần lượt là: vàng (đất), xanh(nước), đỏ (lửa), trắng (mây) và xanh dương (bầu trời).
Những tòa nhà phía xa lung linh huyền ảo như những chú đom đóm ẩn hiện trên núi, cùng tỏa sáng với những vì sao trên bầu trời.
Rời xa khỏi chốn thành thị hối hả náo nhiệt, xung quanh trở nên tĩnh lặng lạ thường, ngay cả trong không khí cũng ngập tràn hơi thở cây cỏ.
Hít sâu một cái, khí lạnh thấm vào trong phổi, tỉnh cả ngủ.
Tống Ngưỡng bật camera, điều chỉnh tiêu cự, trước tiên giơ máy lên bầu trời đêm chụp một pô rồi chuyển sang gương mặt Lý Tầm.
Ngủ một giấc dài khiến mọi người trông có vẻ uể oải, chỉ có Lý Tầm vẫn đi bộ với phong thái như bình thường, đầu anh hơi ngẩng lên, dáng người thẳng tắp như cây tùng.
Tống Ngưỡng ngạc nhiên, lần đầu tiên cậu phát hiện ra ngũ quan và nước da của anh trông không hề có cảm giác yếu ớt khi đặt bên cạnh những người dân tộc Tạng(*).
(*) Dân tộc thiểu số của Trung Quốc, phân bố ở vùng Tây Tạng, Thanh Hải, Tứ Xuyên, Cam Túc, Vân Nam.
“Hey, anh chàng đẹp trai ơi!” Tống Ngưỡng gọi anh một tiếng, kết quả cả đội ngũ gồm chục người đàn ông, kể cả Vương Nam Phong cũng đồng loạt quay đầu lại.
Tống Ngưỡng cứ thế chụp luôn một bức ảnh chung.
Phóng to ảnh lên nhìn kỹ, quả nhiên vẫn là người đàn ông của cậu trông cao nhất, ngang tàng nhất và ăn ảnh nhất.
Cậu nhìn chằm chằm vào yết hầu Lý Tầm một lát, muốn ôm muốn hôn muốn lăn giường với anh.
Huấn luyện viên tập hợp đội ngũ trước cửa ký túc xá, thông báo rõ thời gian huấn luyện.
Lý Tầm vừa nghe vừa nhích đến gần Tống Ngưỡng, lén lút ngoắc lấy ngón tay út của cậu.
Tống Ngưỡng cười nắm chặt lấy tay anh, dùng sức nắn nắn bóp bóp mấy lần đáp lại.
“Cân nhắc tới việc có vài đội viên mới đến đây nên sức khỏe chưa thoải mái, ngày mai sẽ được nghỉ ngơi một hôm, mọi người có quyền tự do hoạt động, nhưng không thể đi đâu quá xa, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc với đội.
Quan trọng nhất là, mọi người nghe tôi nói nhé, để tránh bị sốc độ cao, không vận động mạnh trong ba ngày đầu tiên.
Tôi kiến nghị mọi người không nên ngâm bồn tắm hay tắm vòi sen, lau qua người thôi là được.”
Mọi người gật đầu đồng ý, chỉ có hai người đang tay trong tay ở một góc là liếc mắt nhìn nhau, khóe môi nhếch lên ngầm hiểu rõ lòng nhau cười mờ ám.
Cuối cùng là chia phòng, hai người một phòng.
Tống Ngưỡng vừa nghe thấy hai mắt đã sáng lên, ăn ý liếc mắt nhìn Lý Tầm.
Đáng tiếc, Vương Nam Phong lại nói: “Vu Thận Vi và Lý Tầm ở phòng 012, Tống Ngưỡng và Trương Kiều ở phòng 013.”
“Vâng.” Tống Ngưỡng xụ mặt, nhận lấy một chiếc chìa khóa.
Chưa có trạm nào là cậu được ở chung phòng với Lý Tầm, hồi tưởng lại, bọn họ đã hơn một tháng không thân mật với nhau rồi.
Nguy hiểm nhất là, kể từ sau khi được Lý Tầm dùng các loại thủ pháp lăn qua lăn lại, bản thân cậu tự bắn máy bay lại chẳng có cảm giác gì.
Vương Nam Phong nhìn cậu, “Sao mặt nhăn nhó thế hả? Cậu không hài lòng với sắp xếp của tôi à?”
“Không ạ, rất tốt.” Tống Ngưỡng nghĩ một đằng nói một nẻo lắc đầu.
Căn phòng được bài trí rất đơn giản, giữa hai chiếc giường gỗ có kê một cái tủ nhỏ đầu giường, không có ti vi cũng không có Wifi.
Tống Ngưỡng cảm thấy ngạc nhiên, “Người ở đây tiêu khiển bằng cách nào vậy?”
Trương Kiều nhún vai, “Không biết, chắc đi chăn dê.”
Đối diện là một chiếc bàn dài treo tường, ở hướng Bắc là một chiếc cửa sổ trượt sát đất.
Nơi này cao hơn mặt nước biển hơn 2000 mét, khoảng cách tới bầu trời rất gần, ánh sao sáng lấp lánh giăng kín bầu trời, những rặng núi liên miên chạy dài có thể thấy được thấp thoáng.
Bỗng nhiên Tống Ngưỡng nhớ tới mùa hè năm lớp 12, Lý Tầm và cậu dựa lên cầu trượt ở vườn hoa chung cư ngắm cảnh đêm.
Hồi ấy cậu cảm thấy trên trời có rất nhiều sao, đếm mãi không hết.
Lý Tầm nói, anh đã nhìn thấy nơi còn nhiều sao hơn ở đó.
Cuối cùng bây giờ cậu đã gặp được vùng trời mà Lý Tầm từng nhìn thấy, cũng chạm tới giấc mơ xa vời khi trước luôn cho rằng bản thân không thể với tới.
Trương Kiều thu dọn xong hành lý, nằm phịch xuống giường, thở dài một hơi: “Mệt chết anh, thà tập luyện một ngày còn hơn ngồi xe cả ngày trời, nhức eo đau lưng.”
Giường của Tống Ngưỡng rất gần cửa sổ, cậu không kéo hết rèm cửa mà chừa ra một khe hở rộng nửa người, đợi ánh nắng ban mai hôm sau sẽ rọi vào.
Cậu nghiêng người sang hỏi: “Trước đây anh đã từng tới đây chưa?”
“Tới rồi, đến bảy, tám lần gì đó.” Trương Kiều giơ hai tay gối sau gáy, “Ai tham gia tuyển chọn đều phải đến đây, khu vực tập huấn mà.”
“Nhiều lần quá…”
Một câu cảm khái của Tống Ngưỡng lại không cẩn thận chọc vào nỗi đau của Trương Kiều.
Trương Kiều thuộc hàng lớn tuổi nhất trong đội, kinh nghiệm thi đấu toàn quốc phong phú nhưng lại chưa một lần được tham gia giải đấu quốc tế.
Huấn luyện viên miêu tả hắn giống một học sinh bình thường có thành tích xuất sắc nhưng thi Đại học lại trượt, mỗi khi đến thời khắc quan trọng giống như xe bị tuột xích.
Lần đầu tiên Trương Kiều tham gia cuộc tuyển chọn cho giải vô địch thế giới là năm 25 tuổi, thời kỳ hoàng kim của vận động viên.
Nhưng hồi đó hắn chỉ kém một điểm nên đứng thứ tư, vô duyên với giải vô địch thế giới.
Sau đó hắn mắc bệnh tim vàng(*), điều chỉnh lại mất một thời gian ở quê nhà mới lại một lần nữa lấy dũng khí quay trở lại đấu trường.
(*) Căn bệnh vận động viên bắn cung thường hay mắc phải, rất khó chữa.
Do họ thường xuyên phải nhắm vào khu vực màu vàng (điểm 9, 10) trên bia nên thị giác bị mỏi và bài xích màu này trong vô thức, từ đó động tác không chuẩn và run tay khiến mũi tên bị lệch.
Thế nhưng khi lần thứ hai tham gia tuyển chọn, vai phải xuất hiện khối u ảnh hưởng tới trạng thái khiến hắn buộc phải từ bỏ thi đấu về nhà phẫu thuật, tĩnh dưỡng.
Lần thứ ba tham gia tuyển chọn kết thúc, hắn thất bại, bạn gái năm năm của mình lại chạy theo người khác, lý do là không nhìn thấy hi vọng đối với hắn.
Năm nay là lần thứ tư hắn tham gia tuyển chọn thi đấu giải vô địch thế giới, cũng là lần cuối cùng.
Cho dù kết quả thế nào, hắn đều muốn giải nghệ, bởi vì cơ thể đã không chịu nổi nữa, người nhà cũng hi vọng hắn lập gia đình sớm.
Tống Nghe nghe Trương Kiều kể xong, miệng mấp máy, trong lòng ngổng ngang trăm mối.
Mặc dù trên sân thi đấu bọn họ là đối thủ nhưng người trước mặt đã chôn vùi cả thanh xuân cho môn thể thao này, tất cả cố gắng đều như dã tràng xe cát, chính bản thân hắn cũng không muốn nhìn lại.
Trong thâm tâm cậu rất khó chịu nhưng lại không tìm được câu từ nào để an ủi, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng xếp cậu và Trương Kiều thi đấu với nhau.
Cậu không muốn thua, cũng không muốn chính đôi tay mình sẽ hủy diệt tia hi vọng cuối cùng của Trương Kiều.
Mới lên cao nguyên nên Tống Ngưỡng vẫn chưa thể thích ứng được với môi trường và khí hậu nơi đây.
Hơn một giờ sáng, Trương Kiều đã ngủ say, cậu vẫn còn chưa ngủ, cắm một bên tai nghe lên mạng học bài, tai còn lại bỗng nhiên nghe thấy tiếng nôn mửa.
Hiệu quả cách âm của nơi này rất bình thường, tiếng phát ra từ nhà vệ sinh phòng bên cạnh đều có thể nghe được rất rõ ràng.
Tiếng nôn mửa vang lên từ căn phòng bên trái, ngay sau đó là giọng Lý Tầm.
“Mau uống thuốc rồi nằm xuống nghỉ ngơi một lát.”
Tống Ngưỡng đoán là Vu Thận Vi xuất hiện phản ứng cao nguyên nên gửi tin nhắn cho Lý Tầm.
——Lão Vu bị sốc độ cao à anh?
Gần mười phút sau mới thấy Lý Tầm trả lời.
——Ừ, đánh thức em à?
——Em cũng chưa ngủ.
——Sao còn chưa nghỉ ngơi đi?
——Không ngủ được, miệng lưỡi cô đơn quá, muốn ăn chút gì đó.
Câu nói mập mờ này dụ dỗ trắng trợn khiến Lý Tầm đọc xong tê rần cả người, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng đang xộc thẳng lên.
Anh muốn nhấc Vu Thận Vi ở trên giường vứt sang phòng bên cạnh nhưng lý trí của người trưởng thành đã áp chế được sự kích động này xuống.
——Không vội, sáng mai dậy sớm chút, anh dẫn em đi ngắm mặt trời mọc.
——Được! Ngủ ngon nhé cục cưng của em!
Lý Tầm nhìn chằm chằm vào biệt danh xa lạ này, xoắn xuýt mất vài giây.
——Không biết trên biết dưới.
——Anh có đến 100 tuổi thì vẫn là cục cưng của em.
Dù thế nào Lý Tầm cũng không thể ngờ được, sẽ có một ngày bản thân anh bị những lời tâm tình của một nhóc con đánh bại.
Anh trở mình, gương mặt hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
Anh không thường hay mơ nhưng đêm nay không chỉ nằm mơ, lại còn hiếm khi nào mơ thấy Tống Ngưỡng.
Trong mơ, bầu trời xanh thẳm như vừa được gột rửa, từng áng mây trôi lững lờ trên đỉnh đầu, anh tham gia tranh chức vô địch được tổ chức ở Nam Thành.
Tống Ngưỡng đứng gần đó quan sát anh, đang cắn kem ốc quế, dáng vẻ bé con chỉ tầm bảy, tám tuổi.
Anh ra khỏi sân đấu, đi tới bế Tống Ngưỡng lên ôm vào lòng, còn chủ động áp sườn mặt qua, ám chỉ muốn nhóc con thơm nhẹ một cái.
Cái miệng nhỏ của Tống Ngưỡng vừa mới liếm kem xong cứ thế hôn chụt lên má anh, mềm mại vô cùng, còn mang theo xúc cảm man mát và mùi sữa thơm phức.
Lý Tầm bị giấc mơ này đánh thức, vừa mở mắt ra thì thấy ngay gương mặt phóng đại của Vu Thận Vi, sợ đến nỗi suýt chút nữa tim đình công, ngửa cổ ra phía sau: “Cậu đang làm gì đấy?”
Trong tay Vu Thận Vi đang cầm một chai thủy tinh đựng sữa chua, cậu ta vừa mới uống một nửa.
Lý Tầm lập tức hiểu ra tại sao xúc cảm mát mẻ và mùi sữa trong giấc mơ lại chân thực như vậy, giơ tay lên lau mặt: “Dọa tôi rồi.”
Vu Thận Vi đặt một chai sữa chua khác lên đầu giường anh, cười gian xảo: “Anh mơ thấy mấy thứ đồi trụy đấy à? Sao cứ cười mãi thế, gọi anh rồi cũng không thấy tỉnh.”
Lý Tầm ngồi dậy, liếc xéo cậu ta, “Đầu cậu còn choáng không?”
“Sáng nay thì không sao rồi, tối hôm qua do em ăn nhiều quá nên mới không thoải mái.” Vu Thận Vi giống như con khỉ ngồi chồm hỗm cạnh giường anh, tu sữa chua, “Anh vẫn chưa trả lời em, có phải anh mơ thấy phụ nữ không?”
Lý Tầm không quan tâm tới cậu ta, kéo rèm cửa sổ ra.
Bình minh vẫn còn chưa lên hẳn nhưng dáng hình cảnh quan đã rất rõ, băng tuyết trên núi vẫn chưa tan, giống như sữa tô điểm lên cà phê.
Anh rửa mặt xong, sang phòng Tống Ngưỡng gõ cửa.
Ngón tay vừa mới nâng lên thì cảnh cửa đã mở ra.
Tống Ngưỡng vui vẻ nhoẻn miệng cười, “Anh xong rồi à?”
“Ừ.” Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Lý Tầm đã sắp xếp xong xuôi hành trình hôm nay, “Anh dẫn em lên núi ngắm bình minh trước, xong rồi xuống thị trấn ăn sáng.
Trước đây anh từng ăn mỳ xào rồi, hương vị cũng ổn, em có muốn ăn thử không?”
Hai mắt Tống Ngưỡng sáng lên, nói: “Được ạ.” Cậu gỡ dây đeo ra rồi móc vào một cái túi đeo vai nhỏ, giơ lên tròng vào cổ, vỗ vỗ: “Anh muốn để nhờ điện thoại trong túi em không?”
“Nhỡ rơi thì sao? Trông nhỏ quá.”
“Không sao, trong này em chỉ để khăn giấy thôi.”
Màn hình di động chạm vào nhau sáng lên, Tống Ngưỡng cười ngẩng đầu, nói: “Chúng nó trông như đang hôn nhau ý.”
Lý Tầm thúc giục: “Mau kéo khóa vào, chúng nó buồn ngủ rồi.”
Khóe miệng Tống Ngưỡng càng cười toe toét.
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, một cái đầu bỗng thò ra từ khe cửa, “Hai người muốn đi đâu chơi vậy? Cho tôi theo với.”
Tống Ngưỡng nhìn lướt qua Vu Thận Vi, vẻ mặt không bằng lòng lắm, “Bọn tôi đi ăn sáng.”
Vu Thận Vi: “Đi cùng nhau đi, tôi mời hai người.”
Tống Ngưỡng: “Không cần, tôi có tiền.”
Rõ ràng là một câu từ chối khéo léo nhưng sống cả một đời, ai rồi cũng phải gặp được mấy tên có mạch não kỳ lạ.
Nói cách khác, Vu Thận Vi chính là một trong số đó.
Cậu ta không hề phát hiện ra bản thân đã biến thành bóng đèn, động tác nhanh nhẹn thay giày thể thao rồi theo sau, “Hai người từng nghe đến món ‘chó giội nước tiểu(*) bao giờ chưa? Nghe nói là đặc sản ở đây đó, bên ngoài không ăn được đâu.
Tôi muốn đi nếm thử, hai