Nụ hôn vô tình trên sân đấu lại khiến cả Lý Tầm lẫn Tống Ngưỡng trèo lên hotsearch một lần nữa.
Mọi người trong đội đều đang bận rộn thu dọn hành lý, là trợ giảng phát hiện ra đầu tiên, tiếp theo là Vu Thận Vi.
Bài đăng trên Weibo bùng nổ chỉ với một hàng chữ: #Cái ôm hôn sau khi giành chức vô địch của đội bắn cung nam #Tình đồng đội cũng đặc sắc quá a ha ha ha ha!
Vu Thận Vi phát hiện ra hotsearch, mang theo dự cảm nào đó nhấn mở ảnh chụp.
Bức đầu tiên là ảnh cap màn hình livestream Lý Tầm đang hôn lên trán Tống Ngưỡng, phía sau là vẻ mặt kinh ngạc của cậu.
Ấy vậy mà chủ bài viết còn phóng to ảnh cậu lên, sau đó khoanh tròn đỏ vào biểu cảm xấu đau xấu đớn của cậu.
Sau đó bọn họ nhận giải trên sân khấu, Lý Tầm và Tống Ngưỡng châu đầu ghé tai nói gì đó, cậu ngây ngốc đứng ở bên cạnh giống như một cây tiên nhân chưởng khổng lồ, lại một lần nữa bị chủ thớt khoanh tròn.
Lượt like và số bình luận nổi bật đã lên hơn chục ngàn.
——A a a a a a! “Vận động viên bắn cung bá đạo và cậu vợ nhỏ đáng yêu ngọt ngào của anh ấy” vẫn còn phần sau!!!!
——Ánh mắt này mà chúng bạn bảo tôi hai người họ không có chuyện gì thì tôi livestream ăn kít luôn cho xem.
——Mị theo dõi bọn họ từ lâu lắm rồi, từ vô danh rồi lên đỉnh thế giới.
Chuyện này thật sự khiến mị ngất vì ngọt mất thui! Mặc dù không xác định là thật hay giả nhưng hi vọng hai người mãi mãi khỏe mạnh và hạnh phúc.
——Ha ha ha ha ha, vẻ mặt Vu Thận Vi cười ỉa! [Gay đang ở xung quanh tôi.jpg]
——Đồng đội: [Tên hề là tôi đây.jpg]
Vu Thận Vi vừa tức vừa buồn cười, chia sẻ thêm bình luận: Rõ ràng là phim điện ảnh ba người nhưng tôi lại không có nổi cái tên vai diễn.
Tống Ngưỡng thu dọn cung tên xong lên xe, đang chuẩn bị về khách sạn nghỉ ngơi thì Vu Thận Vi xoay người xuống, dựa lên lưng ghế hỏi: “Hai người lại lên hotsearch rồi đấy, xem chưa?”
Tống Ngưỡng nói: “Huấn luyện viên nói với tôi rồi nhưng tôi không xem.”
Vu Thận Vi lại hỏi: “Vì sao không xem?”
Tống Ngưỡng đã trải qua sự nguy hiểm của mạng xã hội một lần rồi, bất đắc dĩ nói: “Không dám xem.”
Chưa được vài phút, Lý Tầm cũng lên xe, Vu Thận Vi hỏi anh câu giống hệt vừa xong.
Lý Tầm đóng cửa xe lại, thẳng thắn vô tư trả lời: “Xem rồi, chụp rất đẹp, tôi còn lưu vài bức đây này.”
Tống Ngưỡng sáng mắt lên: “Cho em xem với cho em xem với.”
Đầu ngón tay Lý Tầm lướt trên màn hình, Tống Ngưỡng vui vẻ nói: “Anh mới thay hình nền nè.”
Là bức ảnh có logo chính thức của Weibo chụp cậu và Lý Tầm đối diện máy quay tạo thành hình trái tim to bự.
Tống Ngưỡng nhoẻn miệng cười: “Em cũng muốn bức này, anh gửi cho em đi!”
Sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn một đêm, sáng sớm hôm sau, bọn họ lên máy bay về nước.
Sau trận đấu là kỳ nghỉ ngắn hạn, Tống Ngưỡng và Vu Thận Vi nhân thời gian rảnh này về trường tham gia thi cử.
Lý Tầm cũng bay luôn về Nam Thành.
Hơn năm giờ chiều, máy bay hạ cánh.
Tống Cảnh Sơn và Lý Tuệ Anh đã chờ ở đại sảnh sân bay gần hai tiếng.
Tống Cảnh Sơn cõng Lý Sơ Chi đứng ngồi không yên trên vai, cúi đầu xem thời gian: “Nếu mà biết trước máy bay về muộn thế này thì đã đi ăn cơm ở bên ngoài trước rồi quay lại, phí đỗ xe lại tăng gấp đôi rồi.”
Lý Tuệ Anh: “Anh đang trá hình muốn đòi em tiền tiêu vặt chứ gì?”.
Tìm truyện hay tại — trumtr uyen.мE —
Tống Cảnh Sơn kéo cánh tay Lý Sơ Chi tổ lái: “Cục cưng, con có muốn ăn gì ngon không?”
“Có ạ.” Lý Sơ Chi rất phối hợp gật đầu, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, hớn hở gọi to: “Anh hai! Cậu!”
Tống Ngưỡng giống như chú chó bự chạy gấp tới, bánh xe vali lăn nhanh lộc cộc trên sàn.
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng rời khỏi nhà lâu như vậy, lần này huấn luyện khép kín hơn nửa năm khiến cậu xúc động ngộ ra sâu sắc hai chữ “đoàn viên”.
“Con nhớ nhà mình chết đi được!” Tống Ngưỡng ôm lần lượt từng người nhà xong, hôn nhẹ lên má Lý Sơ Chi: “Nhóc con, sao em về sớm thế? Thi cuối kỳ xong rồi sao?”
Lý Tuệ Anh nói: “Vừa về hai hôm trước, trường con bé thi sớm, khai giảng cuối năm cũng sớm hơn.”
“Tốt quá đi.” Tống Ngưỡng hâm mộ nhéo má Lý Sơ Chi, “Có phải em cao lên rồi không?”
“Dạ.” Lý Sơ Chi kiễng chân lên thề thốt: “Em muốn được cao ngay như anh.”
Tống Ngưỡng cười ha ha.
Đang giờ cao điểm nên đường hơi đông, hơn một tiếng sau xe mới lái về khu chung cư Úc Thanh.
Lý Quốc Đào ngồi chơi với chó trong sân, nghe thấy tiếng động cơ thì nghển cổ lên.
Bữa cơm tối mùa hè gần như ăn luôn ngoài sân, trên bàn đá tròn bày vài món ăn nguội, bát đũa và thảm lót đĩa đều đã được bày chỉnh tề, ở giữa là mấy chai rượu và đồ uống.
Thấy người xuống xe, ông chống gậy đứng lên ra đón: “Nhà vô địch của chúng ta về rồi!”
Da đầu Tống Ngưỡng tê rần: “Chú ơi! Chú đừng gọi như vậy, cứ ngại ngại sao á.
Cháu chơi không tốt lắm.”
“Nhưng vẫn giành được chức vô địch đó thôi.”
Rất lâu rồi không về nhà, cảnh trong sân đã hoàn toàn đổi thay.
Trên cây hoa quế quấn rất nhiều sợi đèn led phát ra những đốm sáng nhỏ, ổ chó của Niệu Niệu cũng được thay đổi từ một cái ổ hình chữ nhật đơn giản thành một căn nhà gỗ nhỏ, trông rất ấm áp.
Giàn nho trong sân đã mọc những quả nho màu xanh nhạt, tròn vo, trông khá giống nho mẫu đơn Nhật Bản.
Tống Ngưỡng ngắt một quả xuống nhét vào trong miệng ăn thử, đầu lưỡi chịu kích thích lại nhả ra.
Cậu nổi ý đồ xấu hái thêm quả nữa đút vào miệng Lý Tầm.
Lý Tầm đang trả lời tin nhắn của huấn luyện viên, há miệng nhận lấy, cả nhà lòng đầy hi vọng chờ phản ứng của anh.
Một giây sau, quả nhiên Lý Tầm không phụ sự kỳ vọng kêu “sh” một tiếng, miễn cưỡng nuốt xuống, mặt mày nhăn tít cả lại: “Chua quá.”
Cả gia đình cười vang, bên tai vang lên tiếng màn trập, lúc này Lý Tầm mới nhận ra mình bị Tống Ngưỡng trêu chọc.
“Em to gan thật đấy.” Anh hung hăng nhéo một cái lên eo Tống Ngưỡng.
Cậu nghiêng người tránh thoát, chạy ào về phía nhà vệ sinh, Lý Tầm nhanh chân đuổi theo.
Ở nơi không có ai, Tống Ngưỡng bỗng nhiên ôm lấy cổ Lý Tầm, dùng sức nhảy bật lên giống như gấu túi đu bám lên người anh, sau đó hôn nhẹ lên môi Lý Tầm mấy lần giống như chuồn chuồn đạp nước: “Hì hì, bây giờ còn chua nữa không?”
Một tay Lý Tầm nâng đùi cậu lên, anh xoay người áp lưng Tống Ngưỡng chặn lên cánh cửa phòng tắm phía sau.
Trán và chóp mũi hai người cạ vào nhau, khóe miệng cong cong.
Lý Tầm hơi nghiêng đầu nhắm mắt hôn sâu, nhận được sự đáp lại quen thuộc.
Tống Ngưỡng nhấc chân vòng qua ôm lấy lưng anh.
Cửa sổ nhà vệ sinh có kẽ hở, gió lùa vào thổi tan sự mệt mỏi cả một ngày.
“Tắm rửa gì mà lâu thế!” Bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện của Tống Cảnh Sơn, ngay sau đó ông nắm tay cửa vặn ra: “Hai đứa làm cái gì mà lề mề thế hả?”
Tống Ngưỡng mím đôi môi sưng đỏ, vẩy bàn tay ướt nhẹp, nói: “Con vừa đi nặng xong!”
Tống Cảnh Sơn khiếp sợ nhìn về phía Lý Tầm: “Cháu cứ thế đi nặng cùng nó à?”
“Cháu…” Lý Tầm nhắm mắt gật đầu “Vâng” một tiếng.
“Không ngạt sao?”
“Vẫn ổn ạ.”
“Khẩu vị nặng thật đấy, mau ra ăn cơm đi, cơm canh sắp nguội rồi.”
Bữa tối do Tống Cảnh Sơn và Lý Quốc Đào cùng nhau nấu.
Cân nhắc tới việc vận động viên phải ăn kiêng, tổng cộng có mười món ăn hai món canh, phần lớn đều là hải sản và đồ chay, còn có một chậu tôm hùm đất mười ba vị siêu to khổng lồ.
Tống Cảnh Sơn rót đầy ly, nói: “Hai đứa vất vả rồi, trận đấu này thực sự không dễ dàng gì.
Chú cảm giác hai đứa đều gầy đi, phải ăn nhiều bồi bổ một chút.”
Lý Tầm nhận bằng hai tay, “Cảm ơn chú.”
Lý Quốc Đào hỏi: “Lần này mấy đứa giành được chức vô địch rồi, có phải sang năm có thể tham gia Thế vận hội Olympic không?”
Lý Tầm nói: “Cũng chưa chắc đâu, bọn con muốn giành được suất tham gia Olympic thì vẫn phải cạnh tranh với hàng chục vận động viên được lựa chọn từ các kỳ Đại hội Thể thao và Giải vô địch quốc gia, cuối cùng mới chọn ra ba đội.”
“Ra là vậy… Có phải lại mất thêm nửa năm nữa mới được về nhà không?” Lý Tuệ Anh hỏi.
Lý Tầm nói: “Thế vận hội Olympic chắc không chỉ tốn nửa năm thôi đâu cô ạ, kết thúc tuyển chọn thi đấu sẽ bước thẳng vào giai đoạn chuẩn bị ra quân.
Đến khi Olympic kết thúc chắc phải mất thêm một thời gian nữa.”
Mặc dù Lý Tuệ Anh lo lắng và không muốn nhưng cũng không ngăn cản nữa.
Hoàng hôn dần tắt, Tống Cảnh Sơn bật hết đèn led trong sân, giơ ly rượu lên: “Cho dù thế nào thì cứ phải cầu chúc cho mấy đứa giành được thành tích tốt cái đã!”
“Cảm ơn chú!”
Gió đêm tạt qua, tiếng ly thủy tinh va vào nhau vang lên trong trẻo.
“À đúng rồi.” Tống Cảnh Sơn hỏi: ” Tối nay cháu ở cùng với Tiểu Ngưỡng nhé?”
Lý Tầm còn chưa suy nghĩ đến vấn đề này, nhìn về phía Tống Ngưỡng: “Em định khi nào về trường? Anh đưa em đi.”
Lý Tuệ Anh cướp lời: “Hiếm khi nào được về nhà mấy hôm, tối nay cứ ở lại nhà đã.
Cô phơi chăn chuẩn bị xong hết cho hai đứa rồi, buổi tối chịu khó chen nhau một chút nhé.”
Lý Tầm khẽ cong khóe miệng, vô cùng kiềm chế mà đáp: “Cũng được ạ.” Dưới bàn đá, tay anh sờ soạng từ đầu