Sớm tinh mơ, trong không khí vẫn còn phảng phất cái se lạnh của đêm, những cơn gió thoảng qua đưa hương quế nồng nàn lan tỏa.
Ninh Trăn siết chặt dây đeo cặp sách, đứng ngẩn người nhìn cánh cổng trường
trung học phổ thông Tam Trung thành phố A. Chiếc bảng đèn điện tử màu đỏ đính trên trụ cổng bên phải không ngừng nhấp nháy chạy lướt dòng chữ –
‘07:21, Thứ tư, ngày 23 tháng 6 năm 201x, Chào buổi sáng các bạn học
sinh.’
Cảnh tượng… hoàn toàn không khác gì Tam Trung ba năm
trước. Dù đã lần nữa có mặt trên đời quay về nơi này một tuần lễ, nhưng
Ninh Trăn vẫn cảm thấy tất cả mọi thứ thật hoang đường.
Cô nép
mình sang một bên, cổng trường dần ồn ào náo nhiệt, từng nhóm học sinh
cười nói rộn rã đi vào sân trường. Giờ là thời điểm học sinh ngoại trú
đến lớp.
Ninh Trăn đứng trong góc khuất nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt tò mò hiếu kỳ của các bạn học.
Mọi người đều mặc đồng phục mùa hè, nam nữ có cùng kiểu dáng đều là áo
trắng cổ chữ V màu xanh dương, quần tây đen vừa dài vừa rộng. Chỉ có một mình Ninh Trăn khác biệt, cô đeo cặp sách, buộc tóc đuôi ngựa, trên
người là chiếc váy cotton màu trắng, chân đi giày thể thao cùng màu, lộ
ra cẳng chân mảnh mai trắng ngần.
Trên mặt Ninh Trăn còn đeo một
chiếc khẩu trang màu lam nhạt che kín gần hết khuôn mặt, tóc mái rủ
xuống, chỉ có đôi mắt to tròn lộ ra ngoài.
Ai nấy đi qua đều ngoái đầu lại dòm, Ninh Trăn lúng túng cúi đầu nhìn đôi giày thể thao màu trắng dưới chân mình.
Hai mắt đột nhiên bị ai đó bịt kín, người phía sau cố ý trầm giọng ồm ồm: “Đoán xem ta là ai?”
Ninh Trăn nắm lấy cổ tay cô ấy, cất giọng ôn nhu dịu dàng: “Đồng Giai, đừng
nghịch nữa, chúng ta bị muộn rồi.” Đồng Giai cười hì hì buông tay ra, đi vòng qua phía trước Ninh Trăn, thấy trên mặt cô đeo khẩu trang kín mít, vô cùng kinh ngạc thắc mắc: “Trăn Trăn, cậu sao thế? Bị cảm hả?”
Ninh Trăn khẽ ‘ừ’ một tiếng: “Chúng ta vào đi.” Ngày đầu tiên cô đi học, đến muộn không tốt.
Đồng Giai vẫn còn lo lắng: “Bị cảm nặng lắm không? Giọng của cậu cũng khàn
rồi. Sao chú Ninh lại đồng ý cho cậu đi học chứ? Hì hì, cậu lợi hại như
thế, nhập học trễ mấy ngày cũng đâu có vấn đề gì.”
Ninh Trăn
không giỏi nói dối, cô hàm hồ ‘ậm ờ’ cho qua chủ đề này. Trên đường đi
tới dãy phòng học, Đồng Giai không kìm được phấn khích, cái miệng nhỏ
líu lo: “Cậu có thể tới Tam Trung thiệt là tốt, ngôi trường trước kia
của bọn cậu quản lý khắt khe như trong thủy quân lục chiến, buổi tối còn phải tự học đến mười giờ bốn mươi, quả thật không phải đối xử với người mà!”
“Mặc dù thành tích của Tam Trung không thể so được với Nhất Trung, nhưng mà tự do, tự do đó! Trăn Trăn, cậu ở 11B7, tớ nói cho
biết, lớp của cậu có mấy nam sinh đẹp trai chết người, chậc… soái siêu
cấp… ha ha ha nắm giữ chỉ số nóng bỏng hấp dẫn đứng đầu trường chúng ta
đó. Có điều nghe nói có một số tay rất hỗn loạn, hút thuốc lá, đánh
nhau, yêu sớm, chuyện gì cũng góp mặt, chọc cho giáo viên chủ nhiệm tức
đến phun bong bóng mà cũng không quản được bọn họ.”
(*Trung học phổ thông Nhất Trung là trường trung học trọng điểm đứng hàng thứ nhất, Tam Trung là hàng thứ ba.)
“Hây dà, Trăn Trăn.” Đồng Giai đột nhiên kề sát vào tai cô: “Cậu lén chụp
vài tấm ảnh của mấy nam sinh đó rồi gửi qua cho tớ được không? Nếu không chụp được cả nhóm thì chỉ cần chụp Lục Chấp thôi cũng được. Lần trước
tớ nhìn thấy sườn mặt nghiêng của Lục Chấp trong điện thoại của Đổng
Tuyết Vi, chụp trộm thôi mà táo mèo ơi đẹp nghịch thiên đảo địa a a a!”
Đốt ngón tay Ninh Trăn trắng bệch, khoảnh khắc nghe thấy cái tên ‘Lục
Chấp’, hơi thở cũng bất giác chậm lại. Cô lắc lắc đầu: “Tớ đi học không
có đem theo điện thoại.” Cho nên không có cách nào chụp hình được.
Đồng Giai tiếc nuối thở thượt: “Hây dà, tớ quên mất, Nhất Trung các cậu quản lý rất nghiêm khắc, không được phép mang theo di động vào lớp.”
Hai cô gái nhỏ líu lo một hồi, dãy tòa nhà lớp học đã hiện ra trước mặt,
phòng học của Ninh Trăn ở lầu hai, còn lớp của Đồng Giai thì nằm ngoài
cùng bên phải trên lầu ba. Cô nàng vẫy vẫy tay tạm biệt Ninh Trăn: “Hết
giờ học tớ đi tìm cậu nha.”
Đồng Giai như con thỏ nhỏ tràn đầy sức sống tung tăng lên lầu, chẳng mấy chốc đã biến mất sau lối rẽ cầu thang.
Ninh Trăn đi đến văn phòng giáo viên trước, trong văn phòng chỉ có hai thầy
cô, một người đang soạn bài, người kia thì đứng dậy đi rót nước. Ninh
Trăn cất tiếng chào, cô giáo đang soạn bài ngước mắt lên nhìn: “Ninh
Trăn?”
“Dạ, chào cô Tống.” Ninh Trăn có phần dè dặt cẩn trọng,
thầm tính, đã ba năm rồi cô không gặp Tống Bảo Vân. Năm đó, Tống Bảo Vân đối xử với cô rất tốt, tiếc rằng sau này cô đã phải khiến cô ấy thất
vọng, không bao giờ còn liên lạc nữa.
Tống Bảo Vân nở nụ cười dịu dàng ấm áp, mắt nhìn khẩu trang trên mặt cô: “Hôm qua, Từ Thiến có nói
với cô hôm nay em sẽ đến, thấy trong người đã khỏe hẳn chưa?”
Từ
Thiến là giáo viên chủ nhiệm khối lớp mười hai ở Tam Trung, cũng là mẹ
kế của Ninh Trăn, Tống Bảo Vân biết rõ mối quan hệ khó xử này nên chỉ
nhắc thoáng qua.
“Cảm ơn cô Tống quan tâm, em khỏe rồi ạ. Chỉ là còn hơi… cảm cúm.” Khuôn mặt sau lớp khẩu trang đỏ bừng lên vì nói dối.
Thấy Ninh Trăn mềm mại yếu ớt, giọng nói cũng khản đặc, Tống Bảo Vân hoàn
toàn không mảy may nghi ngờ, đứa nhỏ này trước đó vừa mới bị tai nạn xe
cộ, nghe nói khá nghiêm trọng, nhanh như vậy đã có thể đi học là tốt
rồi. Cô ấy dặn dò Ninh Trăn: “Hết giờ học em đến phòng hậu cần nhận đồng phục, có thể kích cỡ sẽ hơi lớn, nếu mặc không vừa thì mang về sửa
lại.”
Tống Bảo Vân bận rộn chuẩn bị giáo án, bảo Ninh Trăn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh đợi chốc lát.
Đúng tám giờ, tiếng chuông vào học vang lên, Ninh Trăn đi theo Tống Bảo Vân
đến phòng học. Tống Bảo Vân đứng trên bục giảng, hắng giọng: “Cả lớp im
lặng, hôm nay lớp chúng ta có thêm một bạn học mới, trước hết sẽ mời bạn ấy tự giới thiệu bản thân, mọi người hoan nghênh nào.”
Tiếng vỗ tay vang lên thưa thớt, vô số ánh mắt tò mò rơi trên người Ninh Trăn.
“Mình là Ninh Trăn, ‘Ninh’ trong ‘ninh nguyện’* ‘Trăn’ trong ‘diệp trăn
trăn’**, rất vui được học chung với mọi người. Cổ họng Ninh Trăn bị tắc
nghẹn nên chỉ giới thiệu ngắn gọn đơn giản, cố khống chế ánh mắt mình
đừng hướng về phía dãy bàn đầu tiên.
(*‘Ninh nguyện’: thà, nguyện
**‘Diệp trăn trăn’ lấy ý trong kinh thi nghĩa là ‘xanh xanh thẳm’
Cây đào yêu yêu, khoe màu sắc hoa.
Em đi lấy chồng, có yên cửa nhà?
Cây đào yêu yêu, cành sai trĩu quả.
Em đi lấy chồng, nhà người quen lạ?
Cây đào yêu yêu, lá xanh xanh thẳm.
Em đi lấy chồng, tình người có thắm? – Đỗ Anh Thơ dịch)
Lại là một tràng tiếng vỗ tay thưa thớt.
Trong phòng học, cái quạt trần già nua không ngừng phát ra tiếng cót két cọt
kẹt, cô gái nhỏ trong chiếc váy trắng tinh khôi đứng trên bục giảng, đôi rèm mi run rẩy bất an.
Chính giữa hàng ghế đầu tiên, một nam
sinh nằm sấp mặt trên bàn say sưa ngủ. Hai tràng vỗ tay cũng không khiến được anh nâng đầu dậy.
Ninh Trăn khẽ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có đôi chút khác biệt. Đời trước, sau khi cô tự giới thiệu xong,
nam sinh ngẩng đầu khỏi khuỷu tay, uể oải biếng lười chống tay lên cổ,
ánh mắt hẹp dài lành lạnh quan sát cô một lượt từ trên xuống dưới.
Bên dưới có người thì thào bàn tán: “Cậu ấy đeo khẩu trang, không biết gương mặt có xinh đẹp không nhỉ.”
“Đẹp thì đeo khẩu trang làm gì? Đã sớm lộ mặt ra rồi, cậu bị ngốc hả.”
“Nhưng đôi chân thon dài trắng mịn như vậy, hẳn là khuôn mặt không tệ.”
Tống Bảo Vân hô to ‘cả lớp im lặng’, ánh mắt nhìn lướt một vòng quanh phòng
học, cuối
cùng rơi trên nam sinh đang ngủ, cô ấy giơ tay vỗ mạnh lên bàn giáo viên: “Lục Chấp, vào học bao lâu rồi, em không nghe thấy sao?”
Ở hàng ghế cuối cùng, Trần Đông Thụ chọc chọc Lâm Tử Xuyên: “Chấp ca lại đi xuyên đêm hả?”
Lâm Tử Xuyên có phần hả hê cười trên đau khổ của người khác: “Hỏi thừa.”
“Chấp ca đúng là Satan phá ấn hồ lửa.”
Bàn giáo viên bị vỗ vang lên tiếng bồm bộp, người nằm sấp trên bàn khẽ động cựa, cuối cùng cũng có chút phản ứng, mở mắt ra ngồi thẳng dậy.
Mấy chục cặp mắt nhất loạt đổ dồn vào anh.
Lục Chấp nhíu mày nhìn lướt qua giáo viên chủ nhiệm, ánh mắt rơi trên người bạn học mới.
Chỉ liếc một cái, lập tức cụt hứng dời mắt đi. Hai mắt Ninh Trăn sáng bừng
lên, động thái đó có phải chứng minh đời này anh không có hứng thú với
cô không?
Cả lớp chỉ còn một chỗ trống duy nhất, nằm sát trong
góc dãy bàn áp chót, kiếp trước ngày đầu tiên đi học Ninh Trăn đã ngồi ở đó, xung quanh là mấy tay ‘học tra’* không thích học, lúc nào cũng
‘sương khói lượn lờ’, tàn thuốc đầy đất. Cũng may chưa tới một tuần cô
đã được đổi sang chỗ khác.
(*Học tra: tra có nghĩa là cặn bã. Từ
này có nghĩa tương phản với ‘Học Bá’, ‘Học Tra’ chỉ những người không
thích học, thành tích học tập kém cỏi.)
Cô lặng lẽ đợi Tống Bảo Vân lên tiếng bảo mình lấp vào chỗ đó.
Tống Bảo Vân vừa định cất lời chợt khựng lại, đưa mắt nhìn Lục Chấp còn đang ngái ngủ.
“Lục Chấp, em ra phía sau ngồi đi, không được ngủ nữa. Ninh Trăn, em ngồi vào vị trí của em ấy.”
Đôi khi hiệu ứng cánh bướm chính là kỳ diệu như vậy, một cái đập cánh của
con bướm có thể gây ra cơn lốc, thì một cái đập cánh khác của nó cũng có thể dập tắt cơn lốc, một chi tiết nhỏ thay đổi, tương lai sẽ không còn
đi theo quỹ đạo như trước.
(* Hiệu ứng cánh bướm (butterfly
effect) được biết tới lần đầu tiên vào những năm 1960 bởi nhà toán học
và khí tượng học Edward Lorenz, với câu nói nổi tiếng ‘Chỉ cần một con
bướm đập cánh ở Brazil có thể gây ra một cơn lốc xoáy ở Texas’. Ý muốn
nhắc nhở rằng đôi khi, một quyết định nhỏ tưởng chừng như vô nghĩa lúc
ban đầu lại có thể thay đổi cả thế giới.)
Lục Chấp nhướn mày, còn chưa có bất kỳ động tịnh gì thì gương mặt của nữ sinh có mái tóc xoăn bồng ngồi bên cạnh đã biến sắc.
Ninh Trăn cũng thoáng sửng sốt, ngơ ngác nhìn sang. Cô không muốn chiếm chỗ
của anh, cô chỉ ước không có bất kỳ dính dáng gì tới anh.
Cũng
may Lục Chấp không hề thích cái ‘ngai vàng đặc biệt’ ở dãy bàn đầu tiên
này, giáo viên cứ rỉ rả bên tai, anh ngủ không yên giấc. Thỉnh thoảng
còn tung tóe nước bọt bắn lên tay anh, mấy lần khiến anh buồn nôn muốn
tông cửa đi thẳng ra ngoài.
Lục Chấp cầm cái máy chơi game PSP
trên bàn, đứng dậy, không buồn đưa mắt nhìn cô bạn học mới vừa ‘chiếm
đoạt’ cái ‘ngai vàng’ kia của mình, dềnh dàng đi ra phía sau.
Anh mặc áo sơ mi trắng, cổ áo để mở ba cúc, lộ ra xương đòn gợi cảm. Thiếu
niên trẻ trung anh tuấn, khí chất badboy lang bạt bất cần, trong tối
ngoài sáng, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt thiêu thân.
Đi đến dãy bàn áp chót, đám huynh đệ cá mè một lứa bắt đầu náo nhiệt.
“Chào mừng Chấp ca trở lại tổ chức.”
“Chấp ca không dễ dàng gì, cuối cùng cũng đã tu luyện thăng thiên thoát ly bể khổ, các huynh đệ mau tới nhào vào vòng tay Chấp ca, Chấp ca sẽ đưa
chúng ta lướt gió.”
Kèm theo là một tràng huýt sáo.
Lục Chấp sầm mặt, phun ra một chữ: “Cút.”
Rồi bảo Lâm Tử Xuyên: “Ngồi dịch vô trong đi.”
Lâm Tử Xuyên đứng dậy chuyển chỗ, nhường cho anh ngồi bên ngoài. Hai anh tài bá đạo của 11B7 thuận lợi hợp lực mặc sức vẫy vùng.
Ninh Trăn ngồi xuống vị trí trước đó Lục Chấp đã ngồi, trên ghế vẫn còn
phảng phất nhiệt độ cơ thể anh, truyền qua da thịt, khiến cho toàn thân
cô rấm rứt không yên.
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu vào bài học. Mọi người lật sách giáo khoa ra trang chín mươi tám, tiếp tục làm
bài tập của thí dụ thứ hai này…”
Tống Bảo Vân bắt đầu giảng bài, Ninh Trăn vội vàng lấy sách toán và bút nước trong cặp ra.
Nhưng khi nhét cặp vào hộc bàn lại trúc trắc không được, cô cúi đầu xuống
nhìn, tập sách của Lục Chấp vẫn còn nằm nguyên ở đó, khoảng mười quyển
mới tinh, trông như trước giờ chưa từng được chủ nhân đụng tới.
Bên cạnh còn có một hộp thuốc lá, một cái bật lửa. Mấy lá thư màu hồng phấn nằm dọc ngang lộn xộn, hẳn là thư tình Lục Chấp chưa kịp ném.
Động tác của Ninh Trăn sững lại một lúc sau đó đặt luôn cặp sách lên chân, bắt đầu chăm chú nghe giảng.
Lâm Tử Xuyên huých vai người bên cạnh: “Thứ sáu này là sinh nhật của Quý Phỉ, đi không?”
Lục Chấp chơi game cả đêm, đầu căng đau, vùi đầu trong khuỷu tay: “Không đi.”
Lâm Tử Xuyên rối rắm, hắn đã hứa với Quý Phỉ, tối thứ sáu sẽ kéo Lục Chấp
qua đó. Nom cái bộ tịch hờ hững lạnh nhạt này của Lục Chấp, hiển nhiên
không có lấy nửa điểm hứng thú.
Haizz, rầy rà.
Tiếng
chuông tan học vang lên, phòng học ồn ào lung lay như cái cây bần bật
rung khi đàn chim đồng loạt đập cánh bay vút, Lục Chấp mở mắt ra, căn
bản vốn cũng không ngủ được.
Anh cong gập ngón trỏ, dùng đốt ngón tay xoa xoa huyệt thái dương. Vô thức đưa tay lần tìm trong hộc bàn,
không thấy hộp thuốc lá.
Giờ mới sực nhớ mình đã đổi chỗ với một
nữ sinh, lúc đi không cầm theo thứ gì ngoài điện thoại di động trong túi và PSP trên bàn.
Lục Chấp ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm rơi lên bóng lưng mảnh mai thon gầy của nữ sinh ở dãy bàn đầu tiên.