Cô biết hôm đó là sinh nhật anh.
Nhưng ngày hai mươi chín cô đã có mặt ở thành phố S, ngày ba mươi cuộc thi sẽ bắt đầu. Nếu hòa vào nhau rồi dậy sóng tan tác đôi bờ thì dòng chảy
cuộc đời cô và Lục Chấp không nên hợp lưu nhau nữa, vì vậy cô không thể
đi cùng anh, không thể được.
Cô im lặng không nói lời nào, Lục Chấp lần không ra suy nghĩ của cô, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại.
Anh cho xe dừng lại ven đường.
“Một ngày cũng không được sao? Ninh Trăn, em đừng hẹp hòi như vậy chứ.” Ngón tay anh chống lên khung xương chân mày, giọng nói mang theo đôi phần xỏ lá: “Ngày hai mươi chín anh đến đón em, em mà dám từ chối anh sẽ tới
thẳng nhà tìm em.”
“Lục Chấp!” Ninh Trăn cắn môi: “Anh đừng đến.”
Có đến cô cũng không có ở nhà, lỡ như gặp phải Ninh Hải Viễn hay Từ Thiến thì mọi chuyện sẽ vô cùng phiền phức.
Ninh Trăn cũng không thể nói với anh chuyện mình đi thi, trong lòng cô thật sự rất lo lắng, sợ Lục Chấp sẽ chạy đến đây tìm cô.
“Vậy thì em ngoan ngoãn một chút nha Ninh Trăn, anh không làm gì em hết, anh chỉ nhớ em không cách nào chịu nổi.”
Từ trước tới giờ, anh nói chuyện không hề biết ngượng ngùng xấu hổ, vành tai Ninh Trăn từ từ chuyển sang màu đỏ.
Cô vẫn phải dứt khoát: “Anh đừng đến đón em, em không gặp anh đâu.”
Bên kia bật cười thành tiếng: “Em đang đóng phim truyền hình với anh hả,
chẳng phải nữ chính trong đó đều rất yếu đuối mềm lòng sao, vậy anh sẽ ở bên dưới tiểu khu đợi em, đợi đến khi nào em chịu đi xuống gặp anh được không?”
Cô còn đang lựa lời từ chối, Lục Chấp đột nhiên trầm giọng hỏi: “Ninh Trăn, có phải em chê anh nghèo không?”
Ninh Trăn thoáng sửng sốt: “Sao anh lại hỏi vậy?”
Lục Chấp ngừng một lúc: “Không có gì.”
Dù sao anh cũng không thể nói, vừa bắt đầu kỳ nghỉ hè, Hà Minh đã tới tìm anh.
Tên đó vừa lếch khỏi bệnh viện, khí huyết sôi sục, không cam lòng dẫn theo một đám người tới chỗ của anh.
Lục Chấp vẫn dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt, đến mi mắt cũng không buồn nhấc lên, ngồi vắt chéo chân viết viết gạch gạch.
Hà Minh cười xấc xược vênh váo cho đàn em phá cửa vào, Lục Chấp vẫn thờ ơ
bình thản ngồi trên sofa, ánh mắt tập trung vào quyển sách trước mặt.
Hà Minh khoát tay, đám thiếu niên côn đồ bao vây Lục Chấp.
Lục Chấp dừng bút, xoay xoay cổ tay, ánh mắt lành lạnh.
Nhớ lại hôm đó bị tên điên này đánh cho một trận bầm dập lăn thẳng vào bệnh viện, Hà Minh thốt hoảng vía nghe hơi lạnh chạy dọc sống lưng, nhưng
sau khi lia mắt nhìn bảy tám tay lấc cấc bên cạnh lại cảm thấy toàn thân tràn trề sức lực.
Cho dù Lục Chấp có lợi hại hơn nữa, cũng không thể nào đánh lại nhiều người như thế?
Cho nên Hà Minh không có gì nôn nóng.
Hắn khệnh khạng đi tới, đưa mắt nhìn quyển sách trên tay Lục Chấp, cười hô
hố: “Hơ, làm bài tập vật lý? Không phải mày lớn lối lắm à, viết mấy thứ
đồ chơi này làm quái gì?” Hắn vỗ vỗ đầu Lục Chấp, giọng khinh miệt: “Tự
biết bản thân không có bản lĩnh hả, có biết tại sao Dư San San bị lão tử dụ dỗ không? Chê mày nghèo đó, nghèo xơ xác rách mướp như mày lấy đâu
ra tư cách, mày tự cho mình tài giỏi cái gì hả?”
Lục Chấp từ đầu tới cuối không buồn nhúc nhích, ánh mắt dần lạnh băng.
“Bị cắm sừng quả là sảng khoái nhỉ Lục Chấp, ha ha ha, đừng nói là Dư San
San, cho dù sau này mày thích con bé nào, e rằng con bé đó đều sẽ…”
Giọng nói của Hà Minh tắc ngang trong cổ họng, Lục Chấp bẻ ngoặt cổ tay hắn
ra sau, đá vào kheo chân hắn. Hà Minh còn chưa kịp thét lên đau đớn, Lục Chấp đã cầm con dao gọt trái cây trên bàn trà dí sát vào cổ hắn, tốc độ của anh nhanh như chớp khiến cho đám côn đồ không kịp phản ứng.
Lục Chấp nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo: “Mày nói hết đi chứ?”
Ngữ điệu của anh rất chậm, lưỡi dao càng đè sát vào cổ Hà Minh: “Cô ấy sẽ thế nào?”
Hà Minh gào thé lên: “Con mẹ nó mày điên hả Lục Chấp, mày dám giết bố mày, mày cũng sẽ toi đời!”
Lục Chấp cười gằn: “À.” Bàn tay anh ấn xuống, trên cổ Hà Minh tứa ra một vệt máu.
Mấy tên choai choai đứng xung quanh sợ xanh xám mặt, Hà Minh càng hoảng vía hai mắt trợn trừng, run rẩy lắp ba lắp bắp: “Mày, mày, mày…”
Lục Chấp cất giọng hờ hững: “Bình tĩnh nào nhóc con, gọi điện thoại cho Lâm Tử Xuyên.”
Lâm Tử Xuyên vừa chuẩn bị lên máy bay, nhận được điện thoại lập tức vội vã
chạy tới nhà Lục Chấp. Trên đường đi sau một thoáng ngần ngừ do dự, cuối cùng cũng quyết định gọi điện cho Lục gia.
Điện thoại được chuyển cho Lục Minh Giang.
Lục Minh Giang bình thản lắng nghe hắn nói xong, thanh âm khoan dung rộng
lượng: “Cảm ơn con, tiểu Xuyên. Thành phố A bên đó có người của chú, lát nữa chú bảo bọn họ đến đón A Chấp.” Bên kia dừng một lúc, giọng thoáng
do dự: “Nếu được, con khuyên nhủ A Chấp dùm chú, bảo nó trở về đi, Thu
Linh cũng đã tha thứ cho nó.”
Lâm Tử Xuyên có phần khó xử, hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng.
Hắn biết rõ mình không tác động được Lục Chấp.
Cho dù không có chuyện của Thu Linh, Lục Chấp cũng không bỏ được Ninh Trăn.
Mấy tên loai choai loáng cái đã bị ném khỏi nhà Lục Chấp.
Bản thân anh tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục làm bài tập vật lý, Lâm Tử Xuyên nhìn thấy thốt không nên lời.
“A Chấp, cậu…” Suy nghĩ một hồi lâu cũng không biết phải nói gì.
Lục Chấp chuyên tâm học hành thật con mẹ nó kinh dị mà.
Đặc biệt là ngoài cửa còn một đám người của Lục gia đang đứng như trời trồng.
Lục Chấp làm bài xong, nhướn mắt nhìn Lâm Tử Xuyên: “Cậu còn chưa đi sao?”
“…”
Lâm Tử Xuyên hắng giọng: “Cậu có muốn trở về cùng tớ không?”
Hắn vốn cho rằng Lục Chấp sẽ thẳng thừng gạt ngang, nào ngờ Lục Chấp xoay
tròn cây bút trên tay, bất chợt nhíu mày: “Lâm Tử Xuyên, có phải Dư San
San thấy tớ nghèo mới đi câu kết với Hà Minh?”
Lâm Tử Xuyên phì cười: “Fuck, bây giờ cậu mới biết hả.”
Thời điểm Lục Chấp tới Tam Trung vào năm lớp mười, khi đó anh vừa náo loạn
một trận long trời lở đất ở Lục gia, không mặc quần áo hàng hiệu, tùy
tiện thuê đại một căn phòng bên ngoài trường học.
Không nhà, không xe, cả ngày ngâm mình trong tiệm internet chơi game.
Ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai kia thì không có gì khác với mấy tên côn đồ ngoài xã hội.
Cũng vì nhan sắc nghịch thiên trêu người của Lục Chấp, Dư San San mới cuống
cuồng bổ nhào vào, nhưng rồi lại vì không chịu được anh nghèo mà hờ hững lạnh nhạt, mới ngã vào vòng tay Hà Minh.
Bọn Trần Đông Thụ và Tiếu Phong biết được chuyện này đều xem Dư San San như trò cười.
Cô nàng này, đúng là mắt vừa bị mù màu vừa bị bù lệch ăn.
Chỉ thấy được Lục Chấp đẹp trai, mà không thấy anh chính là nhân dân tệ hành tẩu.
Tuy náo loạn ầm ĩ với Lục Minh Giang, nhưng ông cụ Lục là người có tiền,
hiện giờ cả dòng họ Lục gia chỉ có duy nhất một mình Lục Chấp, tương lai tất cả mọi thứ đều thuộc về đứa cháu này.
Nếu Dư San San biết, sợ là sẽ tức ói máu mà chết.
Có điều Lâm Tử Xuyên không ngờ, Lục Chấp hoàn toàn không hề nghĩ tới
phương diện này. Có lẽ là không có sự tự giác của ‘người nghèo’.
Lục Chấp trầm ngâm giây lát, nhíu mày, chẳng biết đang nghĩ gì.
Đợi nửa ngày, anh thong dong mở miệng buông một câu nhẹ hẫng: “Đi, trở về thành phố B.”
“…!” Fuck chuyện gì xảy ra?
~
Mãi tới khi Lục Chấp cúp điện thoại, Ninh Trăn mới sực nhớ mình vẫn chưa nói rõ với anh.
Nhưng chuyện này cũng không biết phải nói rõ thế nào, không thể nói với anh
chuyện cô sắp phải đi thi, cũng không thể nào thay đổi được quyết định
của anh.
Ninh Trăn sắp xếp hành lý mà trong lòng lặng lẽ thở dài.
Có lẽ anh đợi một lúc không được… sẽ đi về.
Nhìn xuống đồng hồ đeo tay, đã bảy giờ tối.
Chuyến bay sẽ khởi hành vào lúc chín giờ, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nghĩ
ngợi một thoáng, lấy bức ảnh của mẹ đặt vào trong va li.
Hôm nay, Ninh Hải Viễn ra ngoài gặp khách hàng để trao đổi chuyện thiết kế
bản vẽ sẽ về rất khuya. Từ Thiến chuẩn bị cơm tối xong, bảo Ninh Trăn ăn trước: “Chín giờ bay phải không con? Trăn Trăn, con ăn một bát cơm đi,
bây giờ mới bảy giờ, ra sân bay chỉ mất tầm nửa tiếng, không bị muộn
đâu, không thôi lên máy bay sẽ đói đó.”
Ninh Trăn không đành lòng từ chối ý tốt của Từ Thiến bèn ngồi xuống ăn cơm với bà, cơm nước xong mới kéo va li ra cửa.
Từ Thiến đưa cô lên taxi, ngẫm nghĩ một lát: “Hay là dì đi cùng với con? Sân bay cách nhà mình không bao xa.”
Ninh Trăn vội lắc đầu: “Không cần đâu ạ, dì Từ, dì vào nhà đi, khi nào đến
nơi con sẽ gọi điện về cho mọi người.” Cô đi thành phố S, nhà bà ngoại ở thành phố H, Từ Thiến mà đi cùng là mọi chuyện sẽ lập tức vỡ lở.
Từ Thiến cũng không nói thêm gì, thân phận bà khó xử, cho rằng Ninh Trăn
không muốn mình nhắc đến chuyện bên nhà ông bà ngoại cô, nên chỉ có thể
dặn dò cô chú ý an toàn. Từ Thiến rất lo lắng trong lòng, vốn dĩ chuyến
bay buổi tối khi hạ cánh đã rất muộn, nhà ông bà ngoại Ninh Trăn lại ở
vùng nông thôn, không thể lập tức về tới nhà ngay mà còn phải ngồi xe
buýt hôm sau mới tới.
Bà không có con gái, lúc nào cũng cảm thấy Ninh Trăn đi ra ngoài còn khiến người ta lo lắng hơn cả Đường Trác.
~
Chuyến bay đến thành phố S mất khoảng hai tiếng đồng hồ.
Đúng chín giờ, trước khi máy bay cất cánh, Ninh Trăn nhắn tin cho Từ Thiến
và Ninh Hải Viễn báo mình đã lên máy bay an toàn sau đó tắt điện thoại.
Cô ngồi ở vị trí sát bên cửa sổ.
Bầu trời đêm đen tuyền một màu mực, chong mắt ra xa như lạc vào cánh đồng
lụa lam thẫm, thấp thoáng bên dưới núi chồng núi mơ hồ.
Cũng thời gian này hai hôm nữa, chính là lúc cô đứng trên sân khấu.
Nếu như có thể lọt vào được đến trận chung kết, cô sẽ ở lại thành phố S năm ngày.
Lịch thi đấu vòng loại, vòng bán kết, trận chung kết, mỗi vòng cách nhau một ngày, cô đăng ký muộn, có lẽ sẽ nằm trong nhóm cuối cùng, theo kinh
nghiệm của những năm trước, nhóm cuối cùng sẽ ra sân vào buổi tối.
Khi đến thành phố S đã hơn mười một giờ khuya.
Thành phố S là một đô thị lớn, giờ này mà những ngọn đèn neon từ các tòa nhà
cao tầng vẫn không ngừng nhấp nháy tỏa ánh sáng rực rỡ rọi lên gương mặt nhỏ nhắn trắng ngần của Ninh Trăn, cô nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười.
Đã lâu rồi không gặp, thành phố S.
Đêm mùa hè, những cơn gió nhẹ nhàng thổi tan cái oi bức ngột ngạt trên máy bay.
Ninh Trăn kéo va li hành lý, gọi điện cho Ninh Hải Viễn báo tin mình đã đến nơi an toàn.
Các thí sinh tham gia ‘Cuộc thi tài năng biểu diễn nhảy múa dành cho học
sinh trung học toàn quốc’ được đơn vị tổ chức là sở văn hóa bố trí nơi
lưu trú, tất cả thí sinh đều là học sinh, tập trung thống nhất một chỗ
như vậy an toàn và yên tâm hơn.
Ninh Trăn đón taxi đến khách sạn, sau khi sắp xếp xong mọi thứ lập tức ngã uỵch xuống giường nằm nghỉ cho đỡ mệt.
Xem ra bà ngoại quả là sáng suốt, bảo cô đến đây trước một ngày, vừa vặn có thể nghỉ ngơi thư giãn để tâm lý được thoải mái.
Cô lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy thời gian trên đó chợt ngẩn người.
00:13
Ngày hai mươi chín tháng bảy.
Lễ trưởng thành của Lục Chấp, sinh nhật anh.
Sống lại đối với cô mà nói, đôi khi như giấc mơ không thật, tựa một giấc ngủ sâu lạc đến kiếp trước kiếp này. Khi tỉnh dậy mới biết hóa ra tất cả
đều hiện hữu rõ ràng, quãng thời gian mấy năm đã trôi qua, những tình
cảm đã từng trao nhận, hết thảy đều không mảy may hư ảo.
Bài toán về cuộc đời luôn có những điều kỳ lạ khó hiểu mà việc tìm ra câu
giải đáp thỏa đáng vẫn luôn là điều bí ẩn xa xôi, cũng như cuộc sống của cô. Ninh Trăn tắm rửa xong, sấy khô tóc rồi leo lên giường, nằm nhắm
mắt mà không sao ngủ được, bất giác nghĩ tới kiếp trước ngày hôm nay đã
xảy ra chuyện gì.
Đến khi nhớ lại khoảnh khắc kia, Ninh Trăn kéo tấm chăn mỏng lên trùm kín mặt.
“…!”
Nhắc tới cũng thật trùng hợp, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Giống hệt như
đời trước, hai mươi chín tháng bảy cả ngày mưa phùn rơi lất phất.
Sau khi kéo cô vào nấp trong ruộng ngô, Lục Chấp vẫn bị ông ngoại bắt được, ông cụ người tức giận đánh cho một trận.
Thiếu niên không thành thật, ông ngoại dùng gậy ba toong đánh anh, anh nhảy
tới nhảy lui tránh né: “Ông ngoại, ông ngoại nhẹ tay một chút đi mà, ui
da! Đánh hỏng làm sao bây giờ, đánh hỏng Trăn Trăn sẽ đau lòng…”
Ninh
Trăn ở bên cạnh vừa cuống cuồng lo lắng khóc vừa xấu hổ muốn bịt miệng Lục Chấp.
Cái miệng của anh nói xằng nói bậy, chọc cho ông ngoại tức đến thiếu điều muốn xỉu lăn ra đất.
Đánh xong, Ninh Trăn bị ông ngoại dắt về nhà, dạy dỗ cô sau này không bao giờ được qua lại với dạng người như Lục Chấp.
Cô gà con mổ thóc đầu gật liên tục như đánh lửa, ông ngoại thở hồng hộc,
thở dốc giống như ống thổi gió, cô thấy mà lo lắng vô cùng.
Lục Chấp bị đánh sượt qua khóe môi, nhướn mày nhìn cô, cười đến ngã nghiêng ngã ngửa. Cô ấm ức, hận không thể đánh tên khốn này mấy cái!
Lục Chấp trở về khách sạn nhỏ ở đầu thị trấn dưỡng thương.
Hôm sau là hai mươi chín, trời còn chưa mờ sáng đã xuất hiện bên ngoài sân nhà ông ngoại.
Trời mưa rả rích, nhà ông ngoại là một ngôi nhà nhỏ hai tầng.
Lục Chấp đứng trong màn mưa, hướng về phía lầu hai huýt sáo. Ninh Trăn nghe thấy hồn vía trôi dạt, còn tưởng mình nghe nhầm, đẩy cửa sổ ra, quả
nhiên nhìn thấy anh.
Trời tối lờ mờ, cô không thấy rõ được khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái, biết là anh.
Anh đút hai tay vào túi quần đứng dưới gốc cây du, lá cây thưa thớt không
che được mưa, mái tóc đen dày của anh ướt nhẹp, áo sơ mi trên người cũng thấm ướt một mảng lớn. Vừa nhìn thấy cô ló đầu ra cửa sổ, anh nhướn cao khóe môi.
Cứ như vậy yên lặng nhìn cô.
Trong màn mưa ánh mắt giao nhau, ngọn đèn ngủ tỏa ra ánh sáng lờ mờ màu trứng gà ấm áp càng làm nổi bật cái quạnh quẽ của mưa đêm.
Trái tim cô đập thịch thịch, không biết phải làm thế nào. Anh không nói gì, chỉ đứng lặng ở đó, đôi mắt đen láy ẩn chứa nụ cười.
Anh biết cô mềm lòng.
Cô có trái tim thuần khiết sạch sẽ nhất trên đời.
Ninh Trăn nhỏ giọng hướng xuống dưới sân khẽ nói: “Lục Chấp —— anh mau đi đi ——”
Cũng không biết anh có nghe thấy không, tóm lại cứ đứng yên trời trồng bất
động, cô sắp bị anh chọc cho tức chết, cuối cùng phải rón ra rón rén đi
xuống mở cửa cho anh.
Lúc này Lục Chấp lại vô cùng linh hoạt, nhanh nhẹn chống tay vào cửa: “Cho anh vào đi.”
Cô tức nghẹn đỏ cả mặt, đứng chặn ở cửa, mưa vẫn không ngừng rơi, phòng ở
nông thôn không có cách âm, cô còn lờ mờ nghe thấy tiếng ho khan của ông nội, sợ đến mức mặt mũi từ màu đỏ chuyển hết sang màu trắng.
Lục Chấp nhướn nhướn khóe môi.
Cô rốt cùng vẫn là thỏa hiệp.
Nhà nhỏ chỉ có hai phòng, cô lục trong ngăn tủ lấy cho anh một cái chăn
mỏng cũ kỹ, có lẽ do đã lâu không dùng tới nên có mùi hơi âm ẩm.
Lục Chấp bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Ánh đèn quê u ám, anh liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, không nỡ lên giọng đại gia hoạnh họe.
Ninh Trăn lui cui tìm khắp nơi mới kiếm được cái khăn cho anh lau khô người, rồi sau đó đưa qua một cái ô, nhỏ giọng nói: “Anh mau đi đi.”
Trời còn tối mờ mịt thế này, đường ruộng lại gồ ghề khó đi, không biết anh làm thế nào mà tới được đây.
Lục Chấp lau khô tóc, đôi mắt đen thẳm sâu như bóng đêm: “Đừng đuổi anh đi
mà Ninh Trăn, hôm nay là sinh nhật anh, em nỡ lòng sao?”
Cô ngơ ra, một hồi sau, Lục Chấp nghe thấy cô nói khẽ: “Chúc mừng sinh nhật.”
Anh suýt nữa bật cười thành tiếng, trái tim anh như lá cỏ chỉ muốn ngủ say
mèm trong giọng nói hiền lành tựa tiếng gió đêm hè của cô.
Ninh Trăn quýnh quáng nói tiếp: “Anh không ở đây được đâu, anh mau về đi.”
“Bên ngoài trời tối lắm lại đang mưa, không nhìn thấy đường. Anh ngủ ở cửa
được không? Anh đảm bảo sẽ không đụng vào em, trời sáng anh sẽ đi ngay.”
Thế là mấy cái ghế ghép lại với nhau làm thành chỗ nằm sơ sài nơi mép cửa, cách giường cô thật xa.
Lục Chấp nằm trở mình loay hoay, cả người bị cấn đè không có chỗ nào thoải
mái, miệng khẽ xuýt xoa vậy mà trong lòng lại cảm thấy sung sướng hạnh
phúc không để đâu cho hết. Có lẽ anh thật sự có bệnh, bệnh nguy kịch hết phương cứu chữa.
“Ninh Trăn, em ngủ chưa?”
Cô chưa ngủ, nhưng không muốn trả lời anh.
“Em nói phải mấy năm nữa anh mới có thể ngủ bên cạnh em?”
Mấy lời này làm cho cô không cách nào giả câm giả điếc được nữa: “Anh đừng nói lung tung.”
“Ừm? Để anh đoán xem nào, em đang đỏ mặt đúng không? Anh nói thật đó, anh
thực sự muốn biết phải đợi đến khi nào, thật quá con mẹ nó gian nan mà.”
Cô hối hận khôn nguôi, hối hận vì đã không đẩy anh ra ngoài dầm mưa luôn cho rồi.
Tiếng cười của anh át cả tiếng mưa rơi, khiến cô hết sức phiền lòng.
~
Khi đó không biết sẽ phải đợi bao lâu, nhưng giờ phút này Ninh Trăn đã biết được đáp án. Cô ôm chăn lặng lẽ thở dài, mãi mãi không bao giờ.
Vất vả cả đêm, nằm nghĩ ngợi miên mang một hồi Ninh Trăn dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, bầu trời vẫn âm u nặng nề, Ninh Trăn hé cửa sổ ra một khe nhỏ
để gió lùa vào cho thông thoáng, đi xuống lầu mua thức ăn sáng rồi trở
lên phòng.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, cô thấy hơi lo lắng trong lòng.
Miễn cưỡng ở trong phòng tập lại mấy lần những điệu nhảy sẽ biểu diễn khi dự thi, cô mở điện thoại vào internet xem tình hình thời tiết ở thành phố
H.
Quả nhiên, cũng là trời mưa.
Đột nhiên di động reo lên hai tiếng, Ninh Trăn mở ra xem.
‘Ninh Trăn, anh đến rồi, em xuống đây đi, anh đợi em.’
Lúc này mới tám giờ sáng.
Anh không biết cô đã tới thành phố S, không có ở nhà. Ngón tay Ninh Trăn
trằn trọc trên màn hình, viết rồi xóa, xóa rồi viết, cuối cùng chỉ có
mấy chữ.
‘Anh về đi, đừng đợi mà.’
Cô vừa mới gửi đi, chuông điện thoại bỗng vang lên làm cô giật thót, nhìn
thấy dãy số xa lạ mới biết không phải Lục Chấp gọi đến.
Đầu bên kia là một giọng nữ ngọt ngào.
“Xin chào, có phải bạn học Ninh Trăn không? Cuộc thi sẽ bắt đầu vào ngày
mai, hôm nay mời bạn đến nhà thi đấu đăng ký thể loại và phần nhạc sẽ
biểu diễn trong vòng loại, xin hỏi bạn có đến được không?”
“Vâng ạ, em sẽ qua đó ngay bây giờ.”
Ninh Trăn khép cửa lại đi xuống lầu, vì là cuộc thi mang tầm cỡ quốc gia mấy năm mới tổ chức một lần nên lần nào đến mùa thi không khí cũng đều hết
sức tưng bừng náo nhiệt.
Mưa đã bớt nặng hạt nhưng đi lại vẫn khá vất vả, lúc Ninh Trăn đến nơi, nghe thấy không ít người ca thán trận mưa này.
Cô đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, hầu hết các gương mặt dự thi đều còn rất non nớt.
Đối tượng tham gia cuộc thi là học sinh trung học trải rộng từ lớp bảy đến
lớp mười hai, vì vậy phần lớn thí sinh đi cùng với cha mẹ hoặc giáo
viên. Ở ngay cửa ra vào có treo một băng rôn màu đỏ rất lớn, từ xa đã có thể nhìn thấy, bên cạnh là tấm poster tuyên truyền được thiết kế vô
cùng nổi bật. Vì là vòng đấu loại nên cả đại sảnh đông đặc người, thí
sinh đứng xếp thành những hàng dài dằng dặc.
Ninh Trăn không vội đi vào mà đứng bên ngoài tỉ mỉ ngắm nhìn tấm poster khổng lồ, phía trên cùng là cơ cấu giải thưởng.
Ba thứ hạng đầu đều nhận được giải thưởng là tiền mặt, giá trị rất lớn, theo thứ tự lần lượt là năm vạn, ba vạn và một vạn tệ. (1 Nhân Dân Tệ ~ 3.400 Đồng Việt Nam)
Được chia thành hai nhóm trung học cơ sở và trung học phổ thông, top ba cũng được tách ra bình chọn riêng cho từng nhóm.
Ánh mắt cô lướt xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở một chùm ảnh.
—— Cựu vô địch.
‘Cuộc thi tài năng biểu diễn nhảy múa dành cho học sinh trung học toàn quốc
lần thứ sáu, Ninh Trăn – quán quân nhóm trung học cơ sở.’
Cô gái nhỏ mười bốn tuổi, đầu đội vương miện, trên tay cầm cúp vàng, miệng nở nụ cười hồn nhiên.
Cô ngắm nhìn một lúc, không kìm được bật cười.
Bên cạnh có một thiếu niên vô cùng anh tuấn đi tới, hắn đội mũ lưỡi trai
màu đen, tuổi xấp xỉ Ninh Trăn, vóc dáng cao lớn cực kỳ nổi bật.
Hắn nhìn thoáng qua tấm ảnh trên poster, ánh mắt dừng ở ‘nhà vô địch… lần thứ sáu’, khóe môi cong cong.
Ha, cô nhóc cướp ngôi vô địch của hắn.
Canh cánh trong lòng bao nhiêu năm. Hy vọng năm nay cô vẫn còn đến tham dự,
không có chuyện tiếp tục ngược được hắn, mà sẽ bị hắn ngược cho chết.
Chậc chậc, đóa hoa nhỏ mềm mại yêu kiều nở rộ, không biết sau hai năm, trưởng thành thế nào.
Cả nghìn người chen chúc trong đại sảnh, Ninh Trăn đứng trong hàng thật lâu mới đến lượt cô vào đăng ký.
Chia nhóm, quả nhiên là nhóm cuối cùng.
Nhân viên nhập thông tin dặn dò rất nhiều điểm cần lưu ý, Ninh Trăn lắng nghe vô cùng cẩn thận, ghi nhớ từng cái một.
“Số lượng thí sinh tham gia thi đấu vòng sơ tuyển rất nhiều, mỗi người chỉ
có thời gian ba phút để trình diễn, trước khi ra sân đưa mã số thứ tự
cho nhân viên hậu trường là được, không cần phải tự giới thiệu bản thân. Sau mười phút, màn hình lớn sẽ chạy danh sách trúng tuyển, nếu không
thấy tên mình thì đồng nghĩa với việc có thể thu xếp hành lý quay về.”
Hắn nhún vai: “Nếu muốn làm khán giả thì có thể ở lại thêm mấy ngày.”
Sau khi làm xong hết một loạt thủ tục, lúc Ninh Trăn ra tới cửa đại sảnh đã quá giữa trưa.
Cô xoa huyệt thái dương đau âm ẩm, đột nhiên nghe thấy trong lòng không yên, vội mở điện thoại ra xem.
Mười mấy cuộc gọi nhỡ, phảng phất tỏa ra luồng khí lạnh dày đặc.
Run run kéo xuống.
Cuối cùng là một cái tin nhắn.
—— ‘Anh đợi em’