Cả đám ăn uống xong kéo nhau sang quán karaoke gần đó ca hát.
Vì hôm nay là sinh nhật của Quý Phỉ nên mọi người reo hò bảo cô ta trình
diễn một bài mở màn. Quý Phỉ liếc nhìn Lục Chấp, anh hờ hững ngồi tựa
người vào sofa chơi game trên điện thoại.
Quý Phỉ đứng dậy chọn ca khúc, sau một thoáng ngập ngừng bấm ‘May mắn bé nhỏ’.
(*‘May mắn bé nhỏ’ của Điền Phức Chân https://www.youtube.com/watch?v=n8ORKuh10MI)
Cầm lấy micro, cô ta bắt đầu cất giọng…
“… vì sao em không nhận ra, gặp được anh
là điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này
hay do lúc đó em chỉ biết cười ngô nghê rồi bật khóc
mải đuổi theo những ngôi sao băng trên bầu trời
rồi cứ thế quên đi mất
người bất chấp gió mưa âm thầm bảo vệ em khắp mọi nẻo đường…”
Trần Đông Thụ ‘hơ’ một tiếng: “Chẹp chẹp, sao tớ cảm thấy bài hát này có
thâm ý gì đấy nhỉ?” Hắn nháy mắt ra hiệu với Lục Chấp, vẻ mặt Lục Chấp
không mảy may thay đổi, ánh đèn xoay đa sắc chạy cảm ứng theo nhạc quét
chớp tắt loang lổ bốn phía rọi lên đường nét góc cạnh anh tuấn trên
gương mặt anh, mái tóc đen rơi lòa xòa trước trán.
Trần Đông Thụ tự tìm mất mặt, nhưng cái miệng nhiều chuyện không nhịn được
tiếp tục xí xào nhận xét: “Giọng hát của Quý Phỉ cũng khá dễ nghe, vừa
mềm mại ngọt ngào lại yêu kiều, nghe thấy xương cũng muốn nhũn, không
tin cậu nhìn Xuyên Tử xem, có phải nghe đến mức mặt nghệt ra ngu còn hơn kẻ ngớ ngẩn.”
Hắn tự nói tự ‘phốc’ cười ha hả,
Lâm Tử Xuyên ngồi bên cạnh ngoái đầu lại: “Đậu xanh Trần Đông Thụ, không phun lảm nhảm không chịu được, muốn chết hả!”
Lục Chấp phì cười một tiếng.
Trên thực tế, Lục Chấp không hề cảm thấy giọng nói của Quý Phỉ có chỗ nào dễ nghe.
Vừa mềm mại ngọt ngào lại yêu kiều… Anh không kìm được bất giác nghĩ tới
một người khác, ngoan ngoãn hệt như học sinh tiểu học. Tiếc là từ lúc
gặp gỡ đến giờ cô bị cảm suốt, giọng tắc nghẹn khàn khàn, nếu không bị
ốm, giọng nói…
Cái hầu kết nơi cổ họng vô thức trượt lên trượt xuống, anh bưng ly bia trên bàn lên uống mấy ngụm.
Lúc này Quý Phỉ đã hát xong, mọi người vỗ tay cổ vũ ầm ĩ. Quý Phỉ đỏ mặt,
ánh mắt len lén quét về phía Lục Chấp, anh mân mê lon bia trên tay,
không biết đang nghĩ gì.
Lại có người tiếp tục hát thêm mấy bài.
Trần Đông Thụ cũng hào hứng xông ra chiến trường, hắn gầm rú hú hét, chất
giọng lớn đến mức đoán chừng mấy phòng bên cạnh cũng bị tiếng bò rống
xuyên vách này chọc thủng tai.
Chết người ở chỗ
vẻ mặt cậu chàng lâng lâng ngây ngất, hai mắt nhắm nghiền, bao nhiêu
thâm tình trôi tuột hết ra ngoài. Hát đến cao hứng, hướng về phía mọi
người vẫy vẫy tay: “Các bạn, hát cùng tớ nào!”
Lâu Tử Xuyên cười run rẩy bả vai: “Ha ha ha đần độn.”
Đồng Giai ăn mấy quả nho trên bàn, cười đến quai hàm cũng đau nhức, kéo cô
bạn bên cạnh nói chuyện: “Ha ha ha, cái tay Trần Đông Thụ này sao buồn
cười vậy chứ.”
Trần Đông Thụ hát xong: “Tiếng vỗ tay của các bạn đâu nào! Nhiệt tình của các bạn đâu nào!”
Hắn chìa tay ra, chạy một vòng high five với từng người. Bầu không khí cũng được hắn đẩy lên cao, hầu hết mọi người trong lớp B2 đều không ngậm
được miệng cười rũ rượi phối hợp với hắn.
Không biết ai đó trong đám đông bật ra một câu: “Trước giờ chưa từng nghe Lục Chấp hát, có thể hát một bài không.”
Lục Chấp đang vắt chéo chân ngồi dựa vào sofa, nghe vậy nhướn mí mắt: “Không hát.”
Bầu không khí lập tức lặng phắt, vẻ mặt Quý Phỉ cũng hết sức khó coi.
Lục Chấp từ chối thẳng thừng như thế, chính là quét sạch mặt mũi cô ta.
Lâm Tử Xuyên hòa giải: “Hát cũng không khác bao nhiêu, đến chơi trò chơi đi.”
“Chơi cái gì?”
“‘Nói thật và mạo hiểm’* dám chơi không? Trực tiếp xoay chai bia, miệng chai
hướng về phía người nào, người đó sẽ uống một ly bia, chọn một trong hai hình phạt?”
(*‘Lời thật lòng, đại mạo
hiểm’: Đây là một trò chơi, nếu người thua chọn lời thật lòng thì người
thắng sẽ hỏi người thua bất kỳ câu nào, và người thua sẽ phải thành thật trả lời. Nếu người thua chọn đại mạo hiểm thì người thắng sẽ yêu cầu
người thua làm bất kỳ hành động nào.)
“Đáng sợ như thế…”
Trong phòng phần lớn là nữ sinh, Quý Phỉ cất giọng nhẹ nhàng: “Sẽ không có gì quá giới hạn đâu.”
Nghe cô ta nói vậy, rất nhiều nữ sinh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Có người trên mặt còn lộ ra nét hưng phấn.
Trần Đông Thụ cười hề hề một tiếng đặc trưng dê sút chuồng: “Đừng sợ mà các
em gái, cùng lắm là yêu cầu các em hôn môi thôi chứ có gì đâu.”
Tiếng cười đùa chửi mắng chụp xuống đầu hắn.
Trò chơi bắt đầu, người xui xẻo nhất lại là Đồng Giai, miệng chai ba lần
hướng về phía cô nàng. Cô nàng câm nín nhìn trân trối: “Sao tớ lại nấm
mốc thế này?”
Cô bạn nhỏ chọn một lần đại mạo hiểm và hai lần lời thật lòng.
“Thế này vậy, không làm khó cậu, trong số nam sinh ở đây cậu tùy ý chọn đại người nào đó rồi ôm một cái được không?”
Bọn họ đang hưng phấn, chỉ cần ôm một cái xem như buông tha cho đối phương.
Đồng Giai quét mắt qua một loạt nam sinh đang có mặt, xong đời, hoặc là đã có bạn gái, hoặc là lão đại cô ấy chọc không nổi.
Trần Đông Thụ đá lông nheo: “Đến đây, anh trai cứu vớt em.”
Đồng Giai tự nhiên thoải mái ôm hắn một cái, mọi người cũng không ai đùa bỡn trêu chọc gì. Hai lần lời thật lòng cứ vậy mà qua.
Chuyện rầy rà nhất chính là ba ly bia, tửu lượng của Đồng Giai không tốt, lần
nào uống bia cũng choáng váng. Đồng Giai không muốn làm mọi người cụt
hứng, vẻ mặt đau khổ trút ba ly bia vô bụng, trong lòng thở thượt một
tiếng ‘thôi coi như tiêu đời’.
Thừa dịp mọi
người tiếp tục xoay vòng với chai bia, cô bạn nhỏ lặng lẽ nhắn tin cho
Ninh Trăn: ‘Trăn Trăn, nếu mười giờ tớ không gọi điện cho cậu, cậu nhớ
chạy tới KTV SW cứu tớ nha, bọn tớ ở phòng A305, ba mẹ tớ đi công tác
rồi. Năn nỉ đó ~ muah chụt chụt.’
Trò chơi vẫn tiếp tục.
Lần này đến phiên Lâm Tử Xuyên, Trần Đông Thụ cao hứng vật vã: “Xuyên Tử, chọn mau chọn mau.”
Ánh mắt Lâm Tử Xuyên xẹt qua Quý Phỉ: “Đại mạo hiểm.” Hắn không thể chọn ‘lời thật lòng’.
“Xuyên Tử lầy lội, sao cậu không trần truồng chạy một vòng khu này rồi quay lại nhỉ?”
Ánh mắt Lâm Tử Xuyên biến thành lưỡi dao băng, hận không thể phóng ra ghim chết cái tên Trần Đông Thụ bại hoại bỉ ổi này.
“Đừng vượt quá giới hạn mà.” Quý Phỉ mỉm cười cất giọng thỏ thẻ.
“Được rồi, chủ nhân bữa tiệc đã lên tiếng, nên tớ tha cho cậu một mạng, Xuyên Tử gọi điện thoại cho Lý đầu trọc nói cậu thầm mến thầy ấy đi.”
Lần này không ai phản đối, vừa kích thích lại hại chết
người.
Lâm Tử Xuyên mắng thầm một tiếng, lấy điện thoại ra gọi cho giáo viên môn
hóa: “… Dạ, em là Lâm Tử Xuyên. Thầy Lý, em thích thầy.”
“Phốc ha ha ha ha ha, trâu bò trâu bò, thứ hai này chuẩn bị sẵn tinh thần nghênh đón trận lôi đình của Lý trọc đầu đi.”
“Bạn học Tử Xuyên à ~ thầy cũng rất thích em đó, đến đây ‘chụt’ một cái nào ~”
“Xuyên à, tôi xem em như học trò, em lại muốn ngủ với tôi sao? Come on, đến đây baby, cho em tất, em muốn gì cũng cho em ~”
Đám nam sinh ầm ĩ bỡn cợt một trận, lại qua một vòng.
Cũng không biết có phải do vận may của Lục Chấp tốt hay không, từ đầu đến cuối không tới lượt anh.
Anh nghiện thuốc lá nặng, miệng ngậm điếu thuốc, vẻ mặt thờ ơ lãnh đạm.
Miệng chai chầm chậm dừng lại trước mặt anh.
Cả đám loáng cái im phắt, niềm hưng phấn len lén dâng lên trong mắt hướng
về phía Lục Chấp. Mặc dù không chơi cùng nhóm với Lục Chấp nhưng đều
biết rõ Lục Chấp thuộc dạng người nói là làm, bởi vì… Dư San San cũng
nhờ trò chơi này mà được làm bạn gái của anh.
Khi đó Lục Chấp chọn ‘đại mạo hiểm’, ánh mắt Dư San San thướt tha quyến rũ
như tơ: “Vậy thì ở cùng một chỗ với em, có dám không?”
Trái tim của mọi người đều thót lại vì sự táo bạo của Dư San San.
Bây giờ chuyện xưa tái diễn, hai gò má Quý Phỉ ửng hồng, trái tim sắp nhảy vọt ra khỏi cổ họng.
Lục Chấp dập tắt điếu thuốc, giọng khàn khàn: “Lời thật lòng.”
Lần đầu tiên anh chọn ‘lời thật lòng’.
Quý Phỉ lộ ra vẻ thất vọng, xốc lại tinh thần miễn cưỡng hỏi: “Anh có người mình thích không?”
“Có.” Anh nói.
Đám đông bùng nổ. Trần Đông Thụ lập tức vọt đến bên cạnh: “Chấp ca, Chấp ca, nhìn tớ nè, cậu thích vị tỷ tỷ nhỏ đó hả?”
Lục Chấp gạt hắn sang một bên: “Cút xa một chút.”
Tất cả mọi người đồng loạt giương mắt nhìn anh thắm thiết, nỗi hiếu kỳ muốn tràn lan ra ngoài! Lục Chấp ‘có’ xong một tiếng rồi im thin, trên mặt
đề mấy chữ ‘Các người chỉ có cơ hội hỏi ông đây một vấn đề mà thôi’.
Chai bia lại xoay tròn, mặt mũi Trần Đông Thụ đầy ấm ức khó chịu: “Chấp ca,
có còn là huynh đệ nữa không, cậu giấu cái gì chứ, bộ nói ra cái tên
chết hả?”
“Biến.”
“…” Đcm…abzxyc!
Đồng Giai cảm thấy trong người không thoải mái, khuôn mặt đỏ bừng, cô bạn
nhỏ đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, loáng choáng nói với bọn họ: “Ngại quá, tớ đi phòng vệ sinh một lát.”
Chín giờ bốn mươi tám phút.
Điện thoại Đồng Giai đặt trên bàn trà reo lên một tiếng.
Lục Chấp lơ đãng nhìn lướt qua, đứng dậy cầm lấy cái điện thoại màu hồng
phấn kia. Mọi người vẫn còn đang hào hứng hò dô với cái chai, chỉ có Quý Phỉ chú ý tới hành động của anh, mày nhíu lại.
Anh nhét chiếc điện thoại vừa thu được vào túi quần.
“Tớ ra ngoài hít thở không khí.”
Lâm Tử Xuyên hỏi: “Có cần người đi cùng cậu không?”
“Không cần.” Anh đáp một tiếng, đẩy cửa đi ra. Đêm mùa hè trong không khí vẫn
còn sót lại cái hanh nóng của ban ngày, có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua
mang theo hơi mát thoang thoảng dễ chịu.
Lục Chấp lấy cái điện thoại màu hồng phấn kia ra, bấm số.
Tút tút mấy tiếng…
Anh nín thở im lặng chờ đợi.
~
Ninh Trăn đang sấy tóc thì nghe thấy chuông điện thoại để trên bàn vang lên.
Cô tắt máy sấy, màn hình lóe sáng ‘Đồng Giai’ gọi tới.
Cô bắt máy: “A lô.”
Lục Chấp cong khóe môi, niềm vui dâng lên trong mắt.
“Giai Giai? Cậu sao rồi, bây giờ tớ đến đón cậu nha?”
Đầu lưỡi anh tì vào răng, cơ thể bùng nổ. Đột nhiên nhớ tới ‘mềm mại ngọt ngào lại yêu kiều’ —— Trần Đông Thụ đã nói trước đó.
Anh không nói gì, bên kia cũng cảm thấy kỳ lạ, Ninh Trăn nhíu mày: “A lô, Đồng Giai phải cậu đó không?”
“Không phải.” Anh cười thành tiếng: “Em nói tôi là ai, hửm?”
“…”
Ninh Trăn siết chặt điện thoại, trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ ——
thôi xong, tiêu đời rồi, giọng của cô, cô nói giọng bình thường, rớt
ngụy trang rồi a a a! Cô bắt cái đầu đang lùng bùng của mình phải bình
tĩnh lại, giọng nói trong điện thoại và bên ngoài không giống nhau, nói
không chừng anh anh anh… không nghe rõ.
Ninh Trăn hạ thấp giọng, đầu óc xoay chuyển: “Dạ, Đồng Giai đâu rồi chú, bạn ấy thế nào rồi ạ.”
“… Chậc, thật sự không biết tôi là ai hay em giả ngốc thế?” Anh bất mãn đáp lại.
Bên kia im thít không nói không rằng, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ.
“Ninh Trăn.” Anh lên tiếng, cả trời sao chi chít đêm mùa hạ rơi hết vào đôi đồng tử mắt anh: “Em nhớ cho rõ, tôi là Lục Chấp.”