- hôm nay anh có công việc cần xử lý không thể mang theo em cho nên em ngoan ngoãn ở nhà cho anh. Nếu anh về mà không thấy em thì hậu quả em tự suy nghĩ.
Phúc Trạch hôm nay có lô hàng cần phải nhập cho nên không thể đưa cô đi cùng, đành để cô ở trong phòng.
Còn phía Đường Vũ Văn sáng sớm đã ra khỏi nhà, còn về việc đi đâu cô cũng không biết vì suốt đêm qua cô bị Phúc Trạch giam trong phòng không được ra ngoài khi có mặt của Đường Vũ Văn.
Tuy là Đường gia nhưng lời của Phúc Trạch cũng giống như lời của trưởng bối, quyền huynh thế phụ mà.
" cốc cốc " Phúc Trạch đi chưa được bao lâu thì có người gõ cửa phòng cô.
- Thất Thất tiểu thư là tôi, dì Yến đây. Tôi mang một ít thức ăn cho cô theo như căn dặn của Đường Gia.
Đường Vũ Văn nhìn thấy gần đây cô sắc mặt không tốt, người cũng gầy đi nhiều nên đặc biệt xuống bếp đích thân nấu ăn cho cô nhưng lại không thể trực tiếp mang cho cô mà phải nhờ đến dì Yến.
- thức ăn không phải dì nấu đúng không ?
Thất Thất vừa nhìn đã biết thức ăn không phải dì Yến làm vì màu sắc món ăn của dì Yến nấu với món ăn trước mặt cô là hai màu rõ rệt, mặc dù là cùng một mùi thơm.
- là Đường Gia đích thân nấu cho cô, cô mau chóng ăn kẻo nguội. Sau khi ăn xong, cô nghỉ ngơi dưỡng sức, chiều Đường Gia sẽ về đón cô.
Đón cô đi ? Mà đi đâu mới được chứ ?
Mặc dù trong lòng có nghi vấn nhưng cô lại không lên tiếng hỏi vì cho dù có hỏi người làm bảo mẫu như dì Yến thì biết gì.
4h chiều
Đường Vũ Văn sau khi giải quyết xong công việc liền trở về Đường gia đón cô.
Chiếc xe rất nhanh đã dừng trước một trung tâm thương mại lớn.
Cô vừa nhìn đã biết là khu trung tâm thương mại do hắn mở.
- anh định đưa em đi đâu ?
Đường Vũ Văn không đáp lại cô, chỉ nắm tay đưa cô đến một shop quần áo lớn nhất, rộng nhất và sang trọng nhất ở khu thương mại mà thôi.
- chào Đường tổng !
Vừa nhìn thấy hắn các nhân viên trong tiệm đều chạy ra chào đón hắn, trừ những nhân viên đang tiếp khách.
- các cô đi làm việc đi. Quản lý Mã cô mang mấy mẫu thiết kế mới về sáng nay mang ra đây.
Cô gái được gọi là quản lý